Lương Ngân đi thật sớm đến quán cà phê đã hẹn với Hàn Tô, cô vốn không thích uống cà phê, nhưng mà không còn cách nào ở đây đã là xã hội hóa muốn hòa nhập vào bên trong phải từ từ thích ứng, huống chi cà phê có vẻ nâng cao tinh thần, thỉnh thoảng lúc cô cần thức đêm viết giáo án cô cũng sẽ uống một cốc hòa tan, chỉ là, hiện tại cô không cần cà phê cũng có thể chịu đựng được hơn mấy đêm.
Lúc Lương Ngân đến quán cà phê, phục vụ kéo cửa ra, cô nhìn xung quanh liền nhìn thấy Hàn Tô, dĩ nhiên có một cô bé ngồi bên cạnh.
"Ở đây, Lương Ngân!" Hàn Tô vẫy tay về phía cô.
Lương Ngân cười tít mắt đi qua, ngồi đối diện hai người. Hàn Tô cực kỳ lễ phép giới thiệu hai người" Đây là bạn tốt của anh, Lương Ngân, đây là bạn gái của tôi Lâm Hàm."
Lương Ngân nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh Hàn Tô, tóc thẳng tắp, không trang điểm rất đơn thuần, khí chất tốt, trên trực giác cô hẳn là tiểu thư nhà giàu, nhưng mà vừa giống như bớt chút cái gì đó.
"Xin chào, Lương Ngân, em là Lâm Hàm, đã từ lâu đã nghe nói đến cô, theo lý thuyết em phải gọi cô một tiếng đàn chị, em học khoa ngoại ngữ đấy!" Lâm Hàm vươn tay thon dài trắng nõn bắt tay Lương Ngân.
Lương Ngân cũng lịch sự cầm, sau đó nói: "Dĩ Nhiên không ngại rồi, tấm gương cái gì không phải chỉ là người bình thường thôi sao!" Lương Ngân rất không muốn nhớ tới những chuyện ở đại học B, những chuyện đã trãi qua, cô đều không muốn nhắc lại nếu cô có thể giống như điện thoại có thể che giấu thông tin, nếu được như vậy cô sẽ đem tất cả mọi chuyện che giấu đi, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.
Ba người ngồi ở trên ghế dài trò chuyện, phần lớn là Lâm Hàm nói lại chuyện tình của cô với Hàn Tô, ví dụ như chuyện lúc trước cô cực khổ theo đuổi Hàn Tô, thỉnh thoảng Hàn Tô nói vào vài câu, hai người gay gắt quyết liệt, còn có các cô trong khoa ngoại ngữ đều xem Lương Ngân là cô gái thần thoại, hôm nay gặp mặt quả nhiên làm người ta kinh ngạc, Hàn Tô "Hì hì" bật cười..... Lương Ngân chỉ mỉm cười lắng nghe, nhìn đôi tình nhân trẻ cười cười nói nói trong lòng đột nhiên dâng lên chua xót, dường như người kia so với Hàn Tô lời nói còn độc ác hơn nhiều, nhưng mỗi lần như vậy lúc cô giả bộ tức giận anh lại dụ dỗ cô chọc cô mà bây giờ đâu rồi, Lương Ngân nghĩ mình chỉ có thể hâm mộ thôi!
"Đúng rồi, Lương Ngân, Trình Mạc Nhiễm sao không đi cùng em tới đây?"
"..." Lương Ngân vừa nghe đến tên Trình Mạc Nhiễm, liền có phản xạ tâm rụt xuống cũng mất tự nhiên nhăn mặt lại.
"Hai người cãi nhau rồi đúng không?" Hàn Tô theo trực giác nhìn sắc mặt của Lương Ngân. Lúc này Lâm Hàn khẽ đẩy Hàn Tô một cái, ý bảo anh đừng hỏi.
"Không có, chúng tôi chia tay rồi." Lương Ngân thử thản nhiên, nhưng mà lại nói chia tay cô cảm thấy có chuta cảm giác không thở nổi.
"Thật ngại quá!" Hàn Tô lúc này mới ý thức chán ghét cái miệng của mình.
"Không sao.... Buổi chiều tôi còn có viêch mọi người cứ từ từ uống, tôi về trước có rảnh hai người đến tiệm tôi chơi một chút!" Lương Ngân cảm thất cái kia ầm ầm đến khiến cô không thể thở được cô đành tìm chổ có thể trốn, cô chỉ kiếm cớ rời đi trước, một hồi cô chậm rãi trì hoãn.
"Tôi đưa em về!" Hàn Tô muốn đứng dậy.
"Không cần, Hàn Tô tốt nhất cậu ngồi lại với Lâm Hàm đi! Gặp lại sau!"
"Đàn chị hẹn gặp lại!" Lâm Hàm lễ phép đứng lên cùng Lương Ngân chào tạm biệt.
Lương Ngân cầm túi xách đi ra ngoài, đúng lúc có một đôi đang đi vào cửa đụng phải cô, Lương Ngân vốn là mất hồn mất vía liền làm rơi túi xách xuống đất, bản thân mình bị hung hăng đụng phải cũng bị hạ người xuống, "A" một tiếng.
Lúc này giọng đàn ông trầm ấm ngọt ngào vang lên: "Cô không sao chứ?" Sao lại quen thuộc vậy.
Lương Ngân ngẩng đầu liền nhìn thấy được cô em gái nhiều ngày không gặp.
"Chị?" Dĩ nhiên Lương Ngôn king ngạc hơn so với Lương Ngân rồi.
"Ngôn Ngôn, em..." Lương Ngân nhìn thấy tay Lương Ngôn khoát lên cánh tay người đàn ông xa lạ, hơn nữa râta dễ nhìn thấy người đàn ông kia so với Lương Ngôn lớn tuổi hơn nhiều, hơn nữa người đàn ông trước mắt này nhìn thế nào cũng là một quý tộc bộ dáng rất xuất sắc, anh tuấn bất phàm, người đàn ông mặc quần màu nâu sẫm, cái đó là hàng mẫu Tiêu Nghệ tháng trước gửi từ nước ngoài về, cái đó trong nước chỉ có cái, chính xác.
Lúc này Lương Ngân có một suy nghĩ không tốt.
"Ngôn Ngôn, em làm sao lại ở chỗ này?" Lương Ngân nhíu mày lại nhìn Lương Ngôn, ánh mắt còn lại là nhìn Thư Viễn.
"Chị, em..." Lương Ngân nhất thời nghẹn lời.
Quả nhiên, Lương Ngân lòng nhất thời lạnh, Ngôn Ngôn có phải gặp chuyện khó xử rồi hả?
"Chị, em, đây là..."
"Em là Ngân Ngân?" Lúc này người đàn ông anh tuấn đã mở miệng.
Lương Ngân mặt nhăn lại càng sâu. "Đúng!"
"Ngôn Ngôn, chúng ta tìm một chổ nói đi!" Người đàn ông nhìn về phía Lương Ngôn, Lương Ngôn ngán lại gật đầu, liền nói với Lương Ngân, "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự đi."
Lương Ngân về đến nhà, cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ có chút giật mình, chuyện này đến quá nhanh, giống như đến đều muốn cô trở tay không kịp. Lương Ngân và Lương Ngôn được tiễn về đến tiệm, Lương Ngân về đến tiệm có chút mệt mỏi, liền ngã người trên ghế sô pha. Lương Ngôn cho rằng Lương Ngân tức giận, bộ mặt uất ức, vội vàng bước sau lưng Lương Ngân, ngồi cạnh ghế sô pha tay vịnh vào Lương Ngân nét mặt tiểu miêu mười phần chịu uất ức.
"Chị, em không phải cố ý giấu chị, thật sự tình huống đặt biệt, chị tha thứ cho em đi!" Lương Ngôn nắm cánh tay áo khoát Lương Lương Ngân còn chưa kịp cởi ra.
"À, lúc này em nói như vậy, về sau có phải em cảm thấy sai phạm lớn hơn, em cũng sẽ làm bộ dáng đáng thương để chị tha thứ cho em đúng không?" Lương Ngân thật ra cũng không có trách Lương Ngôn, trong lòng cô nghĩ sao lại có thể gặp nhiều chuyện như vậy.
"Sẽ không, sẽ không, chị, về sau nếu có chuyện gì em nhất định nói cho chị biết đầu tiên! Chị đừng có giận em, có được không? Chị!" Lương Ngôn hướng về phía Lương Ngân vừa nói vừa làm nũng, Lương Ngân liền không còn cách nào giận.
"Ừ, chỉ một lần này! Lần sau không chiếu theo lệ này nữa!" Lương Ngân giả bộ gõ cái đầu nhỏ của Lương Ngôn trách cứ.
"Dạ, cảm ơn chị, chị đối với em thật tốt, em yêu chị!" Lương Ngôn chính là đứa bé, nhảy lên hôn trên mặt Lương Ngân một cái.
"Quỷ tinh ranh!"
Lương Ngân và Lương Ngôn hai chị em khó có dịp được ở trong tiệm nói chuyện cùng nhau, Tang Vũ ngũ quá giấc ở trên lầu đi xuống, nhìn hai chị em vừa nói vừa cười tâm tình thật tốt, hai cô gái một lớn một nhỏ giữa trưa mùa đông ấm áp, cười tươi như hoa rất cảm động.