Lúc đó tôi tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, thầm nghĩ tên đàn ông thối tha. Tôi vì lo lắng cho anh mà tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối. Còn anh thì đem tôi ra làm trò hề.
Tôi chuẩn bị quay người bỏ về, Tạ Sùng lại nhìn thấy tôi.
Lúc đó mặt anh biến sắc, anh vội vàng nhảy lên khỏi mặt nước rồi chặn tôi lại.
"Tôi không phải cố ý muốn gạt cậu…" Anh ấp úng nói "Tôi sợ tôi học xong rồi, cậu sẽ không để ý đến tôi nữa."
Trong bể bơi khá ít người, ánh đèn sáng choang, mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng nghe ai tỏ tình ở giữa bể bơi.
Nhưng Tạ Sùng lại đỏ mặt đến mức gần như bốc hơi, anh nghiêm túc nói: “Tôi thích cậu, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”
"Cơ hội gì?"
"... Cơ hội để trở thành bạn trai cậu!"
Thế là tôi đã dạy Tạ Sùng miễn phí trong nửa năm, nhưng anh lại lấy thân báo đáp, xem như là tôi hời to rồi.
Nghĩ đến đây, tôi lại không nhịn được mà bật cười.
Tạ Sùng quả thực là một người bạn trai tốt, chỉ là tính tình hơi mềm mỏng.
Thi thoảng chúng tôi cũng có cãi vã, nhưng Tạ Sùng sẽ không bao giờ để cãi nhau qua đêm, anh sẽ luôn kiên nhẫn dỗ dành cho đến khi tôi hết giận.
Tạ Sùng sẽ cẩn thận chọn quà cho tôi, đưa tôi đi chơi, chọn những món ngon khiến tôi vui vẻ, và dỗ tôi đi ngủ bằng những câu chuyện ấu trĩ của anh ấy
Về phần Thạch Tuyết...
Tôi thở dài.
Tôi cũng biết cô gái này, cô ta nhỏ hơn chúng tôi một tuổi.
Cô ta thích Tạ Sùng, tình cảm gần như đều viết lên trên mặt.
Nhưng Thạch Tuyết chưa bao giờ vượt quá giới hạn, cô ta sẽ không đến quấy rầy Tạ Sùng, cũng sẽ không làm phiền chúng tôi, cô ta chỉ lẳng lặng ngồi một bên quan sát.
Thế nên dù tôi biết cô ta thích Tạ Sùng thì tôi cũng không thể nào ghét cô ta được, đôi khi tôi còn cảm thấy tội nghiệp cho cô gái nhỏ này.
Ai mà ngờ được, cô ta không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì trời long đất lở.
Đầu tôi ong ong không suy nghĩ được gì. Đợi đến ngày mai rồi tính vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Sùng đã đứng ở tầng dưới đợi tôi.
Anh còn sốt ruột hơn cả tôi nữa, thậm chí đạp ga lên lao đi như ăn cướp trên đường.
Tôi sợ tới mức phải bảo anh: "Nhanh quá!"
Tạ Sùng mang theo khuôn mặt đầy lửa giận đi phía trước, bộ dạng hùng hùng hổ hổ như chính thất đi bắt tiểu tam.
Còn tôi thì lẽo đẽo chạy theo anh.
...
Ô mà khoan đã, đáng lẽ người đi bắt trà xanh phải là tôi chứ nhỉ?
Tạ Sùng đẩy cửa văn phòng ra, Thạch Tuyết đang cầm một tách cà phê, cô ta ngước lên rồi mỉm cười.
Thạch Tuyết vẫn không thay đổi quá nhiều, cô ta vẫn thích để tóc đen thẳng và mặc quần áo có màu trầm, trông giống như một bông hoa nhỏ yếu ớt ngây thơ.
Cô ta vừa định nói câu gì đó thì nhìn thấy tôi đi phía sau Tạ Sùng, sắc mặt lập tức cứng đờ ra.
Hai giây sau, cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười "Đàn chị… Đường, đã lâu không gặp, chị đến đây... để xin việc à?"
Tôi không nói câu nào.
Tạ Sùng đập điện thoại lên bàn rồi tức giận hỏi:
"Tại sao cô lại gửi cho Dĩnh Dĩnh tấm ảnh này? Tại sao cô lại lén mặc đồ ngủ của cô ấy trong nhà chúng tôi? Con mẹ nó nữa, cô bị thần kinh à?"
"Cô có biết vì tấm hình này của cô mà chúng tôi đã chia tay năm không? Đời người được bao nhiêu lần năm?"
Tôi tính nhẩm trong lòng, nếu may ra thì được lần đấy.
Thạch Tuyết sửng sốt một chút rồi cầm điện thoại trên bàn lên.
Cô ta ngơ ngác nhìn bức ảnh kia, sau đó ngước lên hỏi: "Hai người đã làm hòa chưa?"
“Con mẹ nhà cô…” Tạ Sùng đang định người. Tôi vội cản anh rồi nhẹ nhàng mở miệng “Ừ, tôi và anh ấy làm hòa rồi.”
Bàn tay cầm điện thoại của Thạch Tuyết không ngừng run rẩy, thậm chí tôi có thể nhìn thấy những đường gân xanh trên tay cô ta, đầu ngón tay cũng mất đi huyết sắc.
...
"À..."
"Hóa ra người vẫn làm hòa."