Nhưng còn chưa kịp hẹn hò thì sếp bắt tôi phải tăng ca. Thỏa thuận với Anh Thành sắp được giải quyết, tối nay chúng tôi phải dùng bữa với người của bên Anh Thành.
Sau khi tan sở, tôi bắt taxi cùng đồng nghiệp đến nhà hàng.
Vừa bước vào sảnh tiệc thì đã có một nhóm người ngồi trong đó, chúng tôi chào hỏi một chút rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Tôi thò đầu, khẽ hỏi đồng nghiệp xung quanh: "Này là đang chờ ai vậy?"
Đồng nghiệp thấp giọng nói: "Người phụ trách bên Anh Thành, tối nay chúng ta tới phục vụ lão ấy."
Chờ hồi lâu mà người kia cũng không tới, bụng tôi kêu òng ọc, người trên bàn phải mòn con mắt nhìn ra cửa lớn như mấy hòn đá trông chồng.
"Xin lỗi, tắc đường quá nên tôi đến muộn rồi."
Sau giờ tối vẫn còn kẹt xe, lý do gì mà lãng xẹt quá?
Nhưng cái giọng nói đáng ghét này sao mà quen thế nhỉ?
Dưới ánh đèn chùm pha lê, khuôn mặt Tạ Sùng như được chiếu thêm một tầng ánh sáng, nhìn không khác gì một con chihuahua ven đường.
Đồng nghiệp điên cuồng đâm chọt tôi, bịt miệng thì thầm: "Trời ơi! Câu chuyện bá đạo tổng tài không ngờ lại thành hiện thực!"
Tôi liếc mắt, xui quá trời xui, tại sao đi đâu cũng chạm mặt anh vậy?
Tạ Sùng nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi giây, sau đó kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, tự nhiên thoải mái cứ như ở nhà mình.
Dưới ánh mắt soi mói của một bàn người, Tạ Sùng lên tiếng.
"Xin chào, tôi là người phụ trách của Anh Thành, Tạ Sùng."
Anh chìa tay về phía tôi, để lộ chiếc răng trắng bóng.
Tôi dừng lại rồi bóp mạnh tách trà, thật muốn úp ấm trà lên đầu anh ta.
"Này, Tiểu Đường, ngẩn người cái gì đấy!"
Lão sếp tôi mũm mĩm tròn trịa như củ khoai tây, lão ấy nháy mắt điên cuồng với tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra nụ cười méo xệch.
"Xin chào, Tạ tổng."
Bàn tay của Tạ Sùng bị tôi bóp chặt đến mức kêu răng rắc, ngón tay tím tái, nhưng nụ cười trên mặt anh vẫn không xi nhê gì.
“Mạnh lên xíu nữa đi, anh thích.” Tạ Sùng dùng giọng nói chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy mà khẽ cười với tôi.
Tôi giật tay anh ra, cái tên biến này!
Tạ Sùng liếc nhìn tôi một cái, bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào bàn tay mà tôi vừa nắm.
Hai năm không gặp, thằng cha này vẫn đáng ghét như năm nào.
"Mọi người, ăn đi, ăn đi, chúng ta cứ thoải mái với nhau, phục vụ Tạ tổng thật tốt!"
Lão sếp len lén nháy mắt với chúng tôi, ý bảo chúng tôi phục vụ Tạ Sùng.
Tôi cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Bảo tôi gắp đồ ăn cho Tạ Sùng ấy hả, trừ khi là đầu độc cho lão ấy thăng thiên.
Đột nhiên, một miếng thăn bò được gắp vào đ ĩa của tôi, Tạ Sùng hơi nhếch khóe miệng: "Anh nhớ rõ em thích ăn nhất là cái này."
Thịt thăn bò là món ăn yêu thích của tôi. Mỗi lần hai chúng tôi ra ngoài ăn cơm thì Tạ Sùng đều sẽ gọi món này.
Trong lòng khó chịu, tôi dùng đũa gắp miếng thăn bò ra bàn.
"Xin lỗi, tôi bị dị ứng với thịt bò."
Mặt của lão sếp tôi nghệt ra như con ngỗng, chỉ hận không thể kéo tôi về công ty mà đúm cho tôi một trận.
Tạ Sùng không nói lời nào, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi nhẹ giọng: "Thật sao? Có thể là anh nhớ nhầm."