Thời điểm Tống Dương đến bệnh viện, Tô Uyển Linh và Tô Kì vừa từ phòng chăm sóc đặc biệt bước ra, nhìn thấy Tống Dương, mặt Tô Kì có chút lạnh, ngay cả cái gật đầu cũng không có, Tô Uyên Linh tiến lên vài bước, mặt cũng không tốt lắm, chất vấn nói: "Có phải con bắt cóc Bân Bân không?"
Lúc ở Tô gia, trải qua sự ép hỏi của Tô lão gia tử, Tô Kì nói Tô Bân bị bắt trói, đồng thời cũng nói ra sự nghi ngờ của ông, chỉ là khi nhắc đến nguyên nhân Tống Dương vì sao xuống tay với Tô Bân thì Tô Kì chỉ dùng một câu khái quát mờ mịt.
"Cậu của con không muốn con ở bên Quý Duyên Khanh, dùng chút thủ đoạn, đây cũng là muốn tốt cho con." Tô Uyển Linh cũng chỉ nghe anh hai nói qua một câu, không có truy theo hỏi kĩ.
Trong mắt Tống Dương mang theo châm chọc, tuy rằng hắn đối với Tô Uyển Linh người mang thân phận mẹ này đã không còn hy vọng, nhưng vừa rồi khi nghe thấy câu chất vấn không phân trắng đen, nháy mắt cảm thấy bản thân thật sự là một tên ngốc khi đến đây.
"Cậu con hạ thuốc con, để đàn ông cư.ỡng bức con, còn quay lại video, đó là muốn tốt cho con trong miệng mẹ à?" Ánh mắt Tống Dương lạnh lẽo quét qua Tô Uyển Linh.
Tô Uyển Linh sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Kì có chút không thể tin được, "Anh hai?!"
Tô Kì không để ý Tô Uyển Linh, lập tức đi đến trước mặt Tống Dương, "Là cậu không đúng, nhưng cũng là vì con, vì hai nhà Tô, Tống. Con đem Tô Bân đi đâu rồi?"
"Cậu nói vớ vẩn gì thế? Em họ không phải đang du học ở Mĩ sao? Con làm sao mà biết người ở đâu chứ." Tống Dương thản nhiên cười cười, "Em họ luôn không thích thủ đoạn bức ép của cậu, không phải trước kia cũng lén phản kháng rời nhà trốn đi sao, có lẽ lần này cũng giống như vậy, em họ mất tích, cậu vẫn nên nhanh chóng phái người đi tìm, đừng để xảy ra chuyện gì, dù sao người xấu bên ngoài nhiều lắm, gây ra chuyện rắc rối gì đó thì không tốt lắm đâu."
Câu cuối cùng như có ý ám chỉ, nhưng khi Tô Kì quan sát cẩn thận ánh mắt nét mặt của Tống Dương cũng không phân biệt được rốt cuộc có phải Tống Dương làm hay không, nhất thời có hơi do dự, dẫn đến buồn bực.
Vẻ mặt Tô Uyển Linh bên cạnh có hơi vi diệu, bà không ngờ anh hai lại có thể làm ra loại chuyện này, vừa rồi bà còn chất vấn Tống Dương trước, trong lòng có vài phần áy náy, nhưng nghĩ đến Tống Dương ở bên một người đàn ông làm mất hết mặt mũi của bà, còn đem bà đuổi ra khỏi Tống Thị, điểm áy náy trong lòng lập tức không còn, ngược lại so với vừa rồi còn lạnh hơn.
"Ông ngoại con bị bệnh, vì sao bây giờ con mới đến?" Tô Uyển Linh nói xong, cau mày, "Ông ngoại con bảo con đến thì vào trong, chú ý nói chuyện, đừng chọc ông ngoại con tức giận."
Tống Dương thật sự lười giao lưu với mẹ của hắn, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Nửa người của Tô lão gia tử không thể cử động, biểu tình trên mặt cũng kiểm soát không được, liên tục co giật, cả đời háo thắng kết quả cuối cùng lại bị liệt, so với đoạt quyền trong tay ông, cái này còn tra tấn hơn nhiều. Nhìn thấy Tống Dương tiến vào, nhớ lại lời nói vừa rồi của con trai, rõ ràng nói chuyện khó khăn, còn nghiêm mặt cứng rắn nói: "Cái thứ không ra gì, thả Bân Bân ra."
Chỉ là lời nói hàm hồ, biểu tình vặn vẹo không thể giống như lúc trước uy hiếp được người khác.
Tống Dương thấy vậy thì cảm thấy đáng thương, cười cười tự giễu, hắn đã từng muốn lấy lòng ông ngoại, làm đủ chuyện mới phát hiện thì ra trong lòng lão gia tử trên huyết thống hắn chính là người ngoài, không hề quan tâm hắn làm tốt ra sao.
"Con không động đến em họ, con có ngoan độc cũng không bằng cậu, hạ thuốc mê cháu trai mình, tìm đàn ông, quay video, chuyện đến nước đó mà con còn chưa báo cảnh sát chính là vì niệm tình thân thích." Thái độ nói chuyện của Tống Dương vô cùng ôn hòa.
Y tá đổi thuốc ở bên cạnh nghe xong nghiêng đầu nhìn qua, rất nhanh đã cúi đầu, trong lòng nghĩ ông cụ này cũng thật bất công, còn có người cậu gì đó, vậy mà còn hạ thuốc cháu trai...
Lão gia tử trên giường không nghe qua con trai đề cập đến chuyện này, bây giờ nghe được cũng sửng sốt, nhưng ông không tin, thở hổn hển, như là không thể thở được, y tá bên cạnh vội vã chạy đến, Tống Dương ở bên cạnh cũng gấp gáp nói: "Ông ngoại, trước tiên ông đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn." Trong mắt lại mang theo thờ ơ và trào phúng.
Rất nhanh bác sĩ đã tiến vào, cần phải đẩy vào phòng cấp cứu, Tống Dương mới ra cửa đã thấy Tô Kì nâng tay muốn tát lên mặt Tống Dương, bị Tống Dương trực tiếp giữ lấy cánh tay.
"Con họ Tống, không phải họ Tô, còn chưa đến lượt cậu dạy dỗ con đâu." Tống Dương lạnh lùng hất tay Tô Kì đi.
Tô Uyển Linh ở bên cạnh sắp tức đến điên rồi, "Cậu con không thể đánh con? Con làm ông ngoại tức giận thành ra như vậy ——"
"Ông ngoại vừa nghe cậu hạ thuốc con, tìm đàn ông thì thành thế này, nếu nói ai làm ông tức giận thì có thể là cậu đấy." Tống Dương lạnh lùng nói xong thì nhấc chân đi đến phòng cấp cứu, người là bị hắn làm tức giận, tốt xấu gì cũng phải đợi người ra ngoài.
Cấp cứu một tiếng, vốn dĩ lão gia tử chỉ không có cảm giác nửa thân người, hiện tại toàn bộ đều liệt, chỉ có miệng còn cử động được.
Bác sĩ y tá không cho ai vào, sợ người bệnh lại phải tiến vào phòng cấp cứu nữa, đến lúc đó thì dù có là đại la thần tiên cũng cứu không được.
Tô Uyển Linh và Tô Kì đều một lòng ở trên người lão gia tử, nhất là Tô Kì, sắp đến thời điểm tranh chức, quan hệ trước kia đều là xem trọng mặt mũi của lão gia tử, nếu lão gia tử không còn...
Hai người đều không chú ý đến Tống Dương, Tống Dương thấy người không có việc gì cũng không ở lâu, mặc dù hắn ở đây nhưng sợ rằng Tô Kì và Tô Uyển Linh cũng không nhớ kĩ ý tốt của hắn, ngược lại còn cho rằng hắn không có lòng tốt.
Về đến nhà thì đã hơn ba giờ sáng, Tống Dương nhẹ tay nhẹ chân tắm ở phòng tắm bên ngoài, hắn không mang quần áo, tắm xong trực tiếp để người trần tru.ồng đi về phòng ngủ, đẩy cửa ra một tia sáng chiếu ra ngoài, Tống Dương ở bệnh viện chịu đủ ý lạnh lập tức trở nên nhu hòa, đầu giường mở đèn ngủ nhỏ, Quý Duyên Khanh nghiêng người mặt hướng về phía cửa phòng ngủ, ngủ rất không ngon, nghe được tiếng động, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Tống Dương?"
Khóe miệng Tống Dương sắp kéo đến mang tai, bước nhanh đi đến, Quý Duyên Khanh còn mơ hồ lập tức cảm thấy một bóng đen lớn đè lên người, theo bản năng ngửa ra sau, đợi thấy rõ là Tống Dương thì mới an tâm, sau đó nhìn đến toàn cảnh Tống Dương thì mặt lập tức đen.
"Vì sao không mặc..."
Đang nói thì bị một đôi môi cắn nuốt mất, Tống Dương sợ đè phải Quý Duyên Khanh nên vòng tay ở hai bên sườn cậu, vô cùng thân thiết gọi tên thân mật của Quý Duyên Khanh: "Khanh Khanh..."
Ngữ khí trầm thấp triền miên, lỗ tai Quý Duyên Khanh hơi hơi phiếm hồng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Tống Dương, hệt như có thể hút người vào trong, vừa lạnh nhạt vừa mang theo khát vọng cực độ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ôm lưng Tống Dương, trao đổi một cái hôn.
Hai người giống như đang sưởi ấm cho nhau, gắt gao ôm chặt lấy nhau, trong mắt cũng chỉ có nhau.
.......
Tô lão gia tử ở bệnh viện hai ngày, trong lòng vẫn luôn nhớ đến an nguy của cháu trai duy nhất, khi thanh tỉnh thì vội vàng hỏi Tô Kì, nhưng ông trúng gió nghiêm trọng, nói cũng nói không trôi chảy, trong lòng Tô Kì vẫn nhung nhớ đường làm quan, trong một ngày cũng chỉ có thể ghé qua một lúc vào buổi tối, nghe thấy được cũng chỉ có thể trầm mặc, ông không điều tra ra là ai động thủ, ngay cả báo cảnh sát cũng không biết nên vận dụng quan hệ thế nào, đang liên hệ với đại sứ quán ở Italy.
Thời gian khác đều là vợ của Tô Kì và Tô Uyển Linh canh chừng, nhưng vợ Tô Kì nhớ đến con trai còn ở trong tay kẻ bắt cóc, mỗi ngày len lén lau nước mắt, trong lòng sợ hãi, Tô lão gia tử nhìn thấy cũng lo lắng, quýnh lên làm bệnh tình liên tục trong tình thế khẩn cấp.
Hôm nay, đại sứ quán bên kia truyền tin tức đến, suy đoán là Mafia nổi danh của địa phương làm, nghi ngờ tìm được một người Hoa bằng tuổi, bị thiêu cháy đến mức hoàn toàn biến dạng, hiện tại đang làm đủ cách để nhận dạng xem có phải là Tô Bân hay không.
Tô Kì nhận được tin này không chịu được đả kích, ngã ngồi trên ghế, mặt đều trắng bệch. Vợ Tô Kì cũng nghe được, cả người hôn mê bất tỉnh, ngày đó không đến bệnh viện, Tô Uyển Linh đi, vẻ mặt khó coi muốn chết, lão gia tử nhìn thấy lập tức truy vấn, nghe được tin tức thì không xong.
Lần này đưa đến phòng cấp cứu thì không có khả năng còn sống đi ra.
Từ ngày này Tô Kì giống như mất đi vận may, vô tri vô giác xử lý tang lễ của lão gia tử, lão gia tử 89 tuổi, cũng coi như sống thọ, năm đó tham gia chiến tranh để lại bệnh cũ không dứt, ra đi không chịu nhiều tra tấn như vậy cũng tốt, người ngoài cứ thế thổn thức.
Kì thật trước Tô Kì, Tô lão gia tử từng có hai người con, có điều không sống được, chết non mất, hơn 40 tuổi thì có Tô Kì, sau lại có Tô Uyển Linh, Tô lão gia tử mê tín, cho rằng bát tự của Tô Kì hợp với ông, mọi chuyện đều tự tay dạy Tô Kì, không hề ngần ngại hãm hại bạn tốt chỉ để mở đường cho Tô Kì.
Kỳ thật Tô Kì không có nhiều thiên phú lĩnh vực chính trị, đều là dựa vào Tô lão gia tử từng bước từng bước sắp xếp sẵn.
Vốn nghĩ đợi Tô Kì từng bước thăng chức, mặc cho ông mất đi, trong vòng 10 năm Tô gia vẫn sẽ không suy tàn, thế nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính...
Cùng ngày tang lễ lão gia tử diễn ra, Tô Bân mất tích đã lâu về nước, Tô Kì nhìn thấy Tô Bân hoàn hảo không hề hao tổn gì, ngược lại tinh thần còn không tồi, nhớ đến Tống Dương từng nói không chừng rời nhà trốn đi, nhất thời tức giận đến mặt xanh mét, hỏi cũng không hỏi kéo người vào liền lập tức hung dữ tát một cái.
Tô Bân ngơ ra, nghe mẹ gã nói tiền căn hậu quả cũng vô cùng hổ thẹn.
Trước tiên gã bị người trói lại, còn rất sợ hãi, lúc sau người này thu hết tất cả thiết bị liên lạc thông tin của gã rồi ném gã đến một cái đảo nhỏ, phong cảnh đảo nhỏ tốt, còn có người đẹp đồ ăn ngon, Tô Bân lập tức vui đến quên trời quên đất...
"Bắt con là ai?"
"Bản địa Italia cuồn cuộn, con cũng không rõ lắm..."
Là ai bắt cóc Tô Bân rồi không làm gì cả, nhốt vài ngày giống như nghỉ phép rồi lại thả về?
Không đầu không đuôi như vậy làm trong đầu Tô Kì nghĩ đến Tống Dương, càng thêm nghi ngờ. Chỉ là bây giờ lễ tang quan trọng hơn.
Sau khi kết thúc, đã đến lúc thay đổi chức vị.
Kết quả là anh em Vinh gia đạt được, Tô Kì hận đến đỏ cả mắt, nhưng lại không nhớ năm đó cha con bọn họ hợp sức gài bẫy anh em Vinh gia, lão gia tử Vinh Thị cũng vì vậy mà mất, Vinh gia do đó mà nhiều năm đều không gượng dậy được...
Mắc nợ thì phải trả, nhưng hiển nhiên Tô Kì không nghĩ như vậy.
Vị trí của anh em Vinh gia vừa lúc áp Tô Kì một bậc, mọi chuyện của Tô Kì đều không thuận, Italy bên kia truyền tin đến, tra được nhóm bắt cóc nhưng không có chứng cứ không thể bắt người, hơn nữa đối phương xuất thân từ gia tộc Mafia nổi danh, nhưng Tô Kì và đối phương vốn dĩ không có nửa phần liên hệ lợi ích nào, cho đến khi nhìn thấy tên một người quen thuộc nằm ở cuối danh sách.
Simon – Bridges.
Con trai nhỏ không có thực quyền của gia tộc Bruges.
Tô Kì chỉ cảm thấy tên người này đã xem qua ở đâu đó, nhưng chậm chạp không nhớ được, Tô Uyển Linh thoáng nhìn, nói: "Anh hai, sao anh lại điều tra Quý Duyên Khanh thế?"
Trong đầu xoẹt qua tia lửa, Tô Kì nhớ đến, người này không phải là nam nhân hợp tác với Quý Duyên Khanh ở Mĩ sao.
Nhất thời liên tưởng đến mức độ trong đó, toàn thân Tô Kì đều là ý lạnh báo thù.
"Con trai Trương gia có phải còn đang ở trại cai nghiện không?"
Tô Uyển Linh có chút buồn bực, vì sao anh hai lại đột ngột đổi đề tài, nhưng mà vẫn nói: "Nộp tiền bảo lãnh ra ngoài rồi, nghe nói hiện tại đưa đến Mỹ, ai biết bây giờ ra sao, Trương gia dạy con trai không xong, dám động tay động chân trên xe của Tống Dương, còn nghiện ma túy, vậy mà còn được bảo hộ gắt gao..."
Nhắc đến việc này Tô Uyển Linh cũng tức giận, chỉ cần không liên lụy đến lợi ích của Tô gia, Tô Uyển Linh vẫn có chút bộ dáng người làm mẹ đối với Tống Dương, đây là bà tự cho là như vậy.
Lúc trước lên tòa Tô Uyển Linh còn ủy thác anh hai, nhất định phải làm cho rõ ràng, Trương Triết ở sau lưng sai người làm hỏng phanh xe của Tống Dương, đây là mưu sát, nhưng bởi vì có người nhận tội thay, cuối cùng vận dụng quan hệ nộp tiền bảo lãnh ra nước ngoài, tất cả đều bỏ mặc, đề cập đến chuyện này Tô Uyển Linh có chút nén giận nói: "Anh hai, anh cũng không giúp một chút, thằng nhóc họ Trương kia hiện tại hận Tống Dương tận xương, thả nó ra ngoài ai biết ngày nào đó điên rồi lại động thủ lần nữa..."
"Thật sự động thủ thì mới tốt." Tô Kì thấp giọng nỉ non nói.
Tô Uyển Linh nhất thời không nghe rõ, hỏi lại, Tô Kì không nói, Tô Uyển Linh thấy đến giờ đi thẩm mỹ viện nên không có truy vấn nữa.
*
Sáng sớm Quý Duyên Khanh đứng ở trước gương soi toàn thân mà có chút ngẩn người.
Tống Dương kề mặt qua hôn chào buổi sáng, một tay ôm thắt lưng Quý Duyên Khanh, cười nói: "Cục cưng, không cần soi gương, em là đẹp nhất."
"Bụng lớn."
"Cẩu Đản ăn đến tròn trịa, hôm nay cũng ăn nhiều một chút nhé." Tay Tống Dương xoa xoa, cảm giác tròn trịa khiến xúc cảm sờ tốt lắm, lại sờ hai cái, Quý Duyên Khanh bao lấy tay lại, lặp lại nói, "Lớn."
"Thật tốt nha!"
Quý Duyên Khanh trợn trắng mắt, lối suy nghĩ của hai người không ở chung một tuyến đường, bụng càng lúc càng lớn, Tống Dương nói mặc áo gió thì gì cũng không nhìn ra được, nhưng Quý Duyên Khanh lại cảm thấy quái dị, cảm thấy người ngoài đều đang nhìn cậu, đi trên đường cũng không tự nhiên, nếu ai nhìn chằm chằm cậu lâu thì đều cảm thấy không thoải mái.
"Hiện tại mới bốn tháng rưỡi." Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm bản thân trong gương có hơi phát sầu.
Bây giờ là tháng chín, thời tiết Bắc Kinh xem như nóng, mặc áo gió đều cảm thấy quái dị, nếu đợi đến lúc qua năm tháng nữa... Quý Duyên Khanh không dám nghĩ đến.
Lúc cậu mang thai Dương Bảo, từ khi xác nhận có con thì vẫn trạch trong nhà không ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ khi trời chạng vạng mới len lén ra ngoài sân ngắm hoàng hôn, nhưng hiện tại ở Bắc Kinh, rất đông người, bây giờ cậu không muốn ra ngoài luôn.
Kỳ thật là do dáng người Quý Duyên Khanh thon dài thẳng tắp, mặc dù giờ có hơi tròn trịa nhưng trông vẫn rất gầy, không phải loại người sẽ có bụng bia nhỏ, bây giờ mặc áo sơ mi thì phần bụng hệt như xuất hiện nửa quả dưa hấu, thấy thế nào cũng quái dị.
Tống Dương rốt cuộc cũng chung một sóng điện não với Quý Duyên Khanh, ôm người từ phía sau, vẻ mặt cười hạnh phúc, "Anh còn nghĩ có chuyện gì, anh mua một cái đảo nhỏ, khoảng thời gian này em bàn giao công việc cho Phương Tư, anh sắp xếp xong, đợi thời tiết mát mẻ một chút cả nhà chúng ta đều qua đó, đến lúc đó hỏi xem Lục Phong bọn họ muốn đi hay không, em muốn phơi nắng khi nào thì phơi nắng khi đó, mỗi ngày anh đều ở bên em."
"Thật sao?" Ánh mắt Quý Duyên Khanh sáng lên, cậu cũng không thích nghẹn cả ngày, nhưng nỗi sợ ánh mắt quái dị của người khác nhìn cậu như quái vật lại khắc tận xương cốt, nếu có thể quang minh chính đại phơi nắng tản bộ thì thật sự rất tốt.
Tống Dương hôn người yêu, chỉ cảm thấy Quý Duyên Khanh đang mang thai vừa đáng yêu vừa gợi cảm, đôi khi nóng giận cũng đều có thể khiến tim hắn nổ tung.