"Chúng ta chờ Dật Nhi một chút nhé, tao lên lầu gọi một tiếng."
"Được, nhanh lên nhé."
Trạch Dương chạy thật nhanh lên nhà, để lại Nhã Kỳ cứ vậy mà hướng ánh mắt về phía anh mãi không rời.
Bây giờ, cô mới hiểu được cảm giác chờ đợi là thế nào, từ trước tới giờ lúc nào cũng đều là anh đợi cô.
Mỗi ngày, đều đứng ở đây chờ cô đi học, cô chưa từng đặt bản thân mình vào địa vị của anh, chỉ toàn ích kỷ nghĩ cho bản thân mình.
Luôn làm khó anh, cô đúng là xấu tính thật mà! Sao tơi bây giờ bản thân mình mới nhận ra vậy chứ? Đúng là tội lỗi quà mà! Vậy mà anh vẫn còn cưng chiều cô cho được, này có lẽ nào là đang dung túng cho hành vi phạm tội của cô không kia chứ?!
"Hôm nay, đứng chờ ngoan ngoãn quá nhỉ!"
Câu nói thì thầm vào tai của Nhã Kỳ khiến cho cô hiếu kì quay lại phía sau, vậy mà lại là học trưởng Lâm.
"Anh, học trưởng tới đây có việc gì sao ạ?"
"Anh tới đón các em."
"Ơ,...!anh là người hướng dẫn bọn em ạ?"
Hào Kiệt chẳng nói gì, anh chỉ gật đầu nhẹ tỏ vẻ khẳng định câu nói của Nhã Kỳ.
Mỗi nhóm đều có một hướng dẫn viên riêng, chỉ là cô không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp tới vậy.
Đúng lúc đó, Trạch Dương từ trong nhà xách cặp cho Dật Nhi ra khỏi nhà, anh chạy tới chỗ của Hào Kiệt đứng chắn trước mặt Nhã Kỳ, để bảo vệ cô gái nấp sau lưng mình.
Đôi mắt bắn ra tia lửa, như muốn ăn tuôi nuốt sống đối phương, Dật Nhi cũng đứng hình mất mấy giây khi nhìn thấy Hào Kiệt đứng trước cửa nhà mình.
Sau đó, cô cũng chẳng nói gì, cứ vậy mà lẳng lặng lên xe khiến Trạch Dương cảm thấy rất lo lắng.
Nhưng hôm đó, anh ngất đi sau đó chẳng còn nhớ được gì nữa, chắc chắn hai người đó đang giấu diếm gì đó anh rồi.
Nhưng Dật Nhi không phải là người dễ mở miệng, dù có kề dao vào cổ cô cũng có thể liều chết với họ, chứ chẳng chịu hé nửa lời.
Đúng là đau đầu thật mà, nhưng cho dù có là gì đi nữa thì một con cáo già như chị mình, cũng không khiến anh lo lắng.
Chỉ có Nhã Kỳ mới là một gánh nặng mà anh cần để ý, vốn tưởng rằng hai người đã kết thúc là không còn gì cả, vậy mà lại còn dây dưa tới tận bây giờ.
Rốt cuộc là duyện hay nợ đây?
"Tiểu Nhi, mau qua đây ngồi đi.
Tôi có nhiều chuyện cần nói với em lắm!"
Dật Nhi ngoan ngoãn theo anh ngồi, Nhã Kỳ cũng không thể tin vào mắt mình, vốn dĩ Trạch Dương và Dật Nhi đã chia tay thì đúng rồi.
Nhưng đâu có nghĩa là Dật Nhi lại cùng Hào Kiệt đâu, hai người này là đang có gì đó mờ ám với nhau sao?
Hay vốn dĩ là Dật Nhi với Trạch Dương giận nhau, vậy nên bây giờ mới đang trả đũa? Hai người này đúng là khó hiểu quá mà.
"Nhã Kỳ! Chúng ta qua kia ngồi đi, ở đây có bạn học ngồi rồi!"
Là Hương Giang ở lớp kế bên sao?! Bạn học lớp bên ấy rất xinh, nhưng so với Dật Nhi thì cũng chưa chắc đã hơn.
Cô ấy nhìn bề ngoài trông có vẻ rất dịu dàng, nữ tính còn rất được lòng các bạn học.
Vừa xinh đẹp lại tốt tính, hướng ngoại nên rất nhiều bạn bè, và fans hâm mộ của cô ấy cũng không kém hơn Trạch Dương là bao.
"Nhã Kỳ à, ở đây còn chỗ đó! Bên kia có vẻ hẹp hơn, ngồi hai người chật lắm.
Cậu ngồi đây với tớ đi!"
Hoa khôi Hương Giang vậy mà lại bắt chuyện với cô, chuyện này đúng là khó tin thật mà.
Nhã Kỳ không chần chừ gì mà liền chạy vào, ngồi kế bên cô ấy, để mặc cho cậu bạn của mình ngồi phía đối diện.
Tin đồn xấu của Hương Giang thì chẳng thấy đâu, tin tốt thì vang xa.
Dật Nhi luôn mang một vẻ bí ẩn, còn rất cá tính thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm.
Còn Hương Giang lại như một nàng thiên sứ tỏa sáng, ban hơi ấm cho vạn vật trần gian.
Một người tốt như vậy, thế mà lại chủ động bắt chuyện với cô, đây lẽ nào là ngày may mắn nhất trong đời cô rồi.
"Hương Giang à, cậu làm rơi túi xách nè."
"Cậu nhặt giúp tớ với."
"Ôi trời, đi huấn luyện mà cậu còn mang cả sổ nhật ký đi nữa sao?"
"Phải đó, biết đâu mình lại có chuyện vui thì sao?!"
"Ví dụ như?"
"Được ngồi với cậu chẳng hạn!"- Hương Giang không chút do dự liền cười tươi và nói với Nhã Kỳ.
Trước đây, cô chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh này.
Thấy thiên sứ tỏa ánh hào quang trước mặt, Nhã Kỳ cảm thấy có chút chói mắt liền ngại ngùng quay đi chỗ khác.
Với cô mà nói, ngoài học ra cô hầu như chẳng còn quan tâm tới thứ gì khác, bây giờ lại được bạn học bắt chuyện và cười nói như vậy, quả thật rất xấu hổ mà.
"Học muội Hương Giang, em ở nhóm này sao?"- Hào Kiệt ngồi phía sau im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
"Dạ phải ạ, em nghe nói bên lớp mình thừa ra một học sinh, trùng hợp là lớp em cũng vậy.
Thế nên em mới ở nhóm bên này ạ!"
"Học sinh bị thừa? Vậy em ghép nhóm với bạn học Thẩm Dật Nhi rồi nhỉ?!"
"Nghe danh cậu đã lâu, bây giờ mới có thể chào hỏi..."
"Xin được giúp đỡ nhé, bạn học Hương Giang."- Dật Nhi nở một nụ cười bí ẩn nhìn cô gái trước mắt, nụ cười nham hiểm.
Khiến người khác phải sởn tóc gáy khi nhìn thấy nó..