Edit: Mộc Tử Đằng
Thẩm Lạc Dương vừa dứt lời, lập tức liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hứa Kiều đi lên, cô nhìn thân hình cao lớn cường tráng của trợ giảng, không biết là vì sao, cô ẩn ẩn cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã từng gặp nhau rồi.
Qua vài giây, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày đó khi Thẩm Lạc Dương chuyển nhà đến, cô đã gặp qua anh ta.
Trợ giảng gật gật đầu với cô, đây là tỏ ý muốn bắt đầu.
Hiện tại trong lòng bàn tay Hứa Kiều toàn là mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, cô căn bản không có nghe giảng thì làm sao biết làm mẫu ra sao chứ!
Vào lúc cô còn chưa kịp liên tưởng phả làm sao thì "Kẻ bắt cóc" đã đi đến phía cô.
Hậu quả cũng có thể nghĩ được, trận làm mẫu này của Hứa Kiều thê thảm vô cùng
"Không có việc gì chứ?"
Mới vừa trở lại vị trí ngồi, Đàm đinh đang liền lập tức khẩn trương hỏi cô.
Hứa Kiều đưa chỗ bị kéo đến sưng đỏ cho Đàm đinh đang xem.
"Làm sao lại ra tay nặng như vậy?" Đàm đinh đang không khỏi nhíu nhíu mày, cùng lắm chỉ là diễn luyện thôi mà, có cần thiết phải nghiêm túc như vậy không?
Hứa Kiều nhìn thoáng qua trợ giản đứng bên cạnh Thẩm Lạc Dương, thật đáng chết mà không biết thương hương tiếc ngọc gì cả!
"Giống y như Thẩm Lạc Dương, đều là mặt than, hơn nữa nhìn anh ta như vậy chắc chắn là cẩu độc thân! Xứng đáng không có bạn gái!"
"Nguyền rủa anh ta không tìm thấy bạn gái!" Đàm đinh đang cũng nói theo.
Ngồi bên cạnh các cô là Ân Duyệt không khỏi nở nụ cười.
Hai chị gái nhỏ thật có ý tứ, chới rất vui.
Hứa Kiều vừa quay đầu liền nhìn thấy Ân Duyệt đang nhìn các cô cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, cô không khỏi giật giật khóe miệng.
"Em gái nhỏ, Em nhìn chúng tôi như vậy là có ý gì chứ?"
Ân Duyệt nhìn các cô lộ ra vẻ tươi cười hồn nhiên.
"Không có ạ, chỉ cảm thấy các chị vô cùng tốt, em muốn kết bạn với các chị."
Hứa Kiều cùng với Đàm đinh đang đều sửng sốt một chút, lâu lắm rồi bọn cô chưa gặp ai nói muốn kết bạn với bọn cô cả.
"Muốn kết bạn sao, em gái nhỏ trông còn nhỏ tuổi quá." Hứa Kiều dựng thẳng ngón trỏ lên, lắc lắc.
Ai ngờ Ân Duyệt thế nhưng lộ vẻ mặt cười giảo hoạt.
"Chị Kiều, em không hề nhỏ nha, muốn sờ thử một chút không nào."
Nghe vậy, Hứa Kiều cùng Đàm đinh đang không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại quét quét vị trí nào đó của cô nàng.
Thật, không nhỏ.
Sau đó vươn tay về phía Ân Duyệt.
"Quả nhiên là người cùng đường."
Ba cô gái bắt tay nhau ở trong lớp học một cách quang minh chính đại.
Tầm mắt Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt đảo qua chỗ các cô, cuối cùng dừng lại trên người Ân Duyệt.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lạc Dương, Ân Duyệt bất giác ngẩng đầu nhìn anh một cái, hậm hực đem tay thu về, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hứa Kiều nhìn Ân Duyệt ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, có chút nghi hoặc, tại sao cô lại cảm giác Ân Duyệt có chút sợ Thẩm Lạc Dương nhỉ?
Nhưng nghĩ lại chắc chỉ là tưởng tượng thôi, Ân Duyệt vẫn chỉ là một cô gái tuổi, mà Thẩm Lạc Dương lại là huấn luyện viên, vã lại đã từng là đội trưởng trong quân đội, trên người luôn có một loại khí chất không giận mà tự uy, cô ấy cảm thấy sợ hãi là điều tất nhiên, nhưng còn cô không phải là một cô gái mới lớn.
Vì thế cô trừng mắt với anh một cái.
Bỗng nhiên Thẩm Lạc Dương nhìn thấy ánh mắt của Hứa Kiều, nhưng như vậy thì anh cũng chỉ quét mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, trong mắt chứa đựng sự bình tĩnh giống như một cái hồ sâu, dù có kích thích thế nào cũng không làm dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Hứa Kiều đang còn giữ vẻ mặt khinh thường, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Thẩm Lạc Dương đảo qua người cô, lập tức liền cảm thấy có chút chột dạ, cô ho khan vài tiếng, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt của mình.
Qua một hồi lâu, cô mới trộm nhìn Thẩm Lạc Dương, cô nhìn sườn mặt bình tĩnh của anh vẫn đang giảng bài, không khỏi cảm thấy có chút nhụt chí, tại sao cô làm nhiều việc như vậy cũng không kích thích được cảm xúc của anh chứ, cô nghĩ nếu một ngày nào đó có thể làm cho anh nổi trận lôi đình, gân xanh nổi lên, mà anh lại không có biện pháp nào với cô, như vậy đây là một chuyện vô cùng thõa mãn!
- -------------------------------------
Lúc còn ngồi học Hứa Kiều và Đàm đinh đang cùng nhau nguyền rủa trợ giảng của Thẩm Lạc Dương không thể có bạn gái, kết quả khi tan học, các cô liền nhìn thấy trợ giảng đang đứng cùng một cô gái xinh đẹp, hai người cứ anh anh em em, hơn nữa trợ giảng còn sủng ái sờ đầu cô gái đó.
Hứa Kiều cùng Đàm đinh đang liếc mắt nhìn nhau một cái, bỗng nhiên cảm thấy cả hai giống như bị vả mặt.
"Em vừa rồi quên nói với các chị, trợ giảng A Bưu đã có vợ rồi." Ân Duyệt không biết từ đâu đi đến.
"Vợ?" Đàm đinh đang có chút giật mình.
"Đúng vậy, bọn họ từ khi học cao trung đã ở bên nhau và mới vừa kết hôn vào năm trước."
Lúc đi qua đại sảnh, Đàm đinh đang liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tống Lâm đang mặc trang phục võ thuật đứng đó, tầm mắt của cô bất giác dừng trên người anh ta lâu một chút.
Cho đến khi Hứa Kiều chạm chạm vào cánh tay của cô ấy, cô ấy mới giật mình quay lại.
"Nhìn cái gì vậy?"
"Không...... Không có gì." Đàm đinh đang cười cười, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Hứa Kiều lắc lắc đầu, sau đó cũng đi theo.
Buổi chiều Hứa Kiều trực tiếp đi đến cửa tiệm, vốn dĩ Đàm đinh đang định đến của tiệm cô ngồi chơi nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Tình tỷ, có một buổi chụp ảnh gấp nên cô ấy đã rời đi.
Buổi chiều, Thẩm Lạc Dương nhận được điện thoại của mẹ, gọi anh về nhà ăn cơm, kỳ thật không cần suy nghĩ, anh đã biết đây tuyệt đối là một bữa Hồng Môn Yến.
Khi anh đang lái xe, tầm mắt nhìn lướt qua bên ngoài chợt nhìn thấy một cửa tiệm, sau đó đột nhiên dẫm phanh lại.
Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, lần trước lúc về nhà, anh đã thấy Chi Ưu mang cho mẹ một cái bánh kem ngàn tầng, hơn nữa đặc biệt là mẹ anh lại có vẻ như vô cùng thích ăn, mỗi lần mẹ ăn xong một miếng bánh ánh mắt đều ánh lên vẻ ưa thích, vì thế anh dừng xe lại, mở cửa xe, đi nhanh đến phía cửa tiệm.
Anh duỗi tay đẩy cửa ra.
"Leng keng leng keng"
Chuông gió treo ở trên cửa phát ra âm thanh dễ nghe.
Tiểu Mộng đi qua chào khách.
"Hoan nghênh đã đến cửa tiệm, xin hỏi quý khách cần gì?"
"Tôi nhìn xem một chút."
"Vâng."
Tiểu Mộng nhìn bóng dáng anh, không khỏi cảm thấy mê muội, cô ấy nhìn về phía Chu Nguyễn ở đằng sau ra dấu một cái ý nói người đàn ông này quá soái.
Hứa Kiều mang bánh kem vừa mới làm xong từ trong phòng bếp đi ra, cô đem bánh để vào tủ trưng bày, sau đó ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên phát hiện một hình bóng có chút quen thuộc, bởi vì bọn họ đứng còn cách vài cái tủ trưng bày, mà anh lại đang cúi đầu xem bánh, cho nên cô không nhìn thấy rõ bộ dạng của anh.
Cùng lắm lòng hiếu kỳ cũng không cao, cho nên liền chuẩn bị xoay người rời đi.
"Chị Kiều, cái máy quẹt thẻ hình như hỏng rồi." Tiểu Mộng đột nhiên hướng về phía cô gọi.
Thẩm Lạc Dương theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt anh liền dừng lại trên người Hứa Kiều, ngay lúc đó Hứa Kiều cũng chưa kịp rời đi, vì thế tầm mắt hai người cứ như vậy giao nhau.
Thẩm Lạc Dương?
Hứa Kiều?
Trên mặt Thẩm Lạc Dương nhìn không ra một chút biến hóa nào, nhưng trong lòng lại có một tia kinh ngạc, anh không nghĩ tới, anh đi mua bánh cho mẹ, kết quả còn mua ngay trong cửa tiệm của Hứa Kiều.
Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Thẩm Lạc Dương bước đi đến quầy thu ngân, Hứa Kiều cũng đi qua đó.
Cô nhìn thấy trên tay anh cầm một hộp Oreo vị dâu tây ngoài ra còn có một hộp bánh Red velvet, cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ tới huấn luyện viên Thẩm của các cô lại có sở thích ăn đồ ngọt, tưởng tượng ra dáng vẻ lạnh lùng của anh mà ăn đồ ngọt, lập tức cảm thấy hình ảnh như vậy thật đối lập.
"Ồ, không nghĩ đến huấn luyện viên Thẩm cũng thích ăn bánh ngọt."
"Không phải tôi ăn."
"À." Tôi tin anh mới là lạ.
Thẩm Lạc Dương biết Hứa Kiều không tin, nhưng anh không nghĩ sẽ giải thích với cô nhiều như vậy, tin hay không tùy cô, dù sao thì cũng không liên quan đến anh.
"Chị Kiều, máy quẹt thẻ hỏng rồi."
Hứa Kiều lấy qua xem thử, nhìn nhìn, cũng nhìn không ra vấn đề gì, vì thế liền nói: "máy quẹt thẻ không dùng được, vậy trực tiếp lấy tiền mặt đi."
"Tôi không bao giờ mang tiền mặt." Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt nói.
Người này vậy mà chưa bao giờ mang tiền mặt!
"Vậy làm sao bây giờ?" Nếu không trả tiền anh cũng không thể mang bánh đi.
Thẩm Lạc Dương cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Kiều, nhìn biểu cảm của cô liền đoán được cô đang nghĩ gì.
"Cô có dùng WeChat không, tôi chuyển khoản WeChat cho cô."
Hứa Kiều ngoài ý muốn nhướng mày, sau đó nhanh nhẹn đọc số WeChat của mình.
"xqsxn."
Hứa Kiều là tiên nữ .
Hứa Kiều mới vừa nói ra số WeChat của cô, Thẩm Lạc Dương phá lệ dịch nghĩa số WeChat đó, không khỏi cong nhẹ khóe miệng một chút.
Tìm WeChat, sau đó gửi kết bạn.
"SLY"
Đối phương yêu cầu thêm bạn tốt.
Hứa Kiều nhìn lời yêu cầu, sau đó nhấn đồng ý.
Bạn đã thêm SLY là bạn tốt, hiện tại các bạn có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.
"Tổng cộng tệ, bánh kem Oreo là tệ, Red velvet là tệ."
"Được."
Sau khi Thẩm Lạc Dương chuyển khoản xong, tiểu Mộng giúp anh đem hai cái bánh đưa cho anh.
"Quý khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé thăm." Hứa Kiều hướng bóng dáng Thẩm Lạc Dương hô lên.
"Chị Kiều, chị cùng khách hàng đó quen nhau sao?" Tiểu Mộng tò mò hỏi cô, vẻ mặt bát quái.
"Quen chứ, là huấn luyện viên võ thuật của chị."
"Huấn luyện viên à, khó trách nhìn có lực như vậy lại soái nữa."
Hứa Kiều nhìn vẻ mặt mê muội của tiểu Mộng, yên lặng liếc cô ấy một cái.
"Mê muội."
"Đúng rồi, em đi mua cái máy quẹt thẻ mới đi, cái này chắc hỏng mất rồi."
Nhưng khi cô nói xong, cả nửa ngày tiểu Mộng cũng không trả lời lại.
"Này, cô gái, tỉnh lại một chút." Cô duỗi tay xoa xoa tóc cô ấy.
"Chị Kiều, chị lại làm rối tóc em rồi." Tiểu Mộng kêu lên, cô ấy quý nhất là mái tóc này.
"Ai biểu em ở trước mặt chị còn thất thần làm gì?" Hứa Kiều nhướng mày, sau đó vui vẻ quay lại phòng bếp.
"Anh ấy thực sự đẹp trai mà." Tiểu Mộng còn ở đó nói thầm.
Thẩm Lạc Dương mới ấn chuông, chuông cửa còn không vang được hai tiếng, cửa liền mở ra.
"Mau vào trong đi nào." Mẹ Thẩm hưng phấn đem anh kéo vào nhà.
"Được rồi, chúng ta vào phòng bếp trước."
"Vào phòng bếp làm gì?"
"Nấu cơm nha."
"Gì?"
Mẹ anh mời anh về nhà ăn cơm, kết quả còn muốn anh nấu cơm!
Thẩm Lạc Dương cảm giác có chút vô lực sâu sắc.
"Mẹ nói cho con biết, mọi nguyên liệu mẹ đều đã rửa chỉ chờ con nấu nữa thôi."
Thẩm Lạc Dương bất đắc dĩ cởi áo khoác ra, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Lúc anh nấu cơm, mẹ Thẩm đang dựa vào cạnh cửa, một bên xem anh nấu cơm, một bên nói chuyện với anh.
"Này A Dương, khi nào con định tìm bạn gái?"
Động tác xào rau cuả Thẩm Lạc Dương dừng lại một chút.
"Không vội."
"Không vội gì chứ, con nhìn xem em trai con cũng đã có bạn gái rồi, con là anh trai tại sao lại nói không vội?"
"Không tìm được người thích hợp, sốt ruột cũng vô dụng thôi."
"Haiz, mấy đứa kia nói con mở một khóa huấn luyện kỹ thuật phòng thân cho nữ, hơn nữa cũng là bởi vì tiểu Duyệt, con có phải hay không đối..."
"Mẹ, mẹ càng nói càng quá đáng rồi, Ân Duyệt mới bao nhiêu tuổi chứ, mẹ cũng không nhìn xem con bao nhiêu tuổi, loại chuyện này không thể nói bậy."
Mẹ Thẩm hậm hực nhìn anh một cái.
"Không có gì, hiện tại không phải đang lưu hành kiểu đại thúc với loli sao, thật tốt mà."
"Mẹ, mẹ về sau đừng đọc những quyển tiểu thuyết thiếu dinh dưỡng đó nữa." Thẩm Lạc Dương bất đắc dĩ nói.
"Ai nói mẹ đang xem tiểu thuyết không có dinh dưỡng, mẹ nói cho con biế, mẹ đang xem quyển tiểu thuyết trinh thám kia, siêu đẹp trai, làm mẹ choáng váng, thật sự siêu đẹp mà."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua di động rớt, may mắn gặp được người tốt mang di động trả lại cho tôi, cảm thán một chút, trên thế giới người tốt vẫn còn rất nhiều =_=