Kết thúc buổi học, Linh bước ra cổng trường cùng Đình Đình và Tử Vy thì chiếc xe hằng ngày chở TFBoys đã đỗ sẵn ở đó.
“ Hello mấy em. Lên xe đi.” Vương Nguyên nhí nhảnh mở cửa xe.
“ Vâng.” Cả cô cùng đồng thanh rồi lên xe trước ánh mắt ghen tị của mọi người.
“ Bây giờ chúng ta về nhà của Vương Nguyên để tiện cho việc tìm kiếm.” Tuấn Khải nói.
Thế là cả bọn về nhà của Vương Nguyên và ăn cơm tối luôn ở đó.
“ Tìm mãi mà vẫn chưa ra. Mệt thật. Hay là mọi người ở nhà mình cho đến cuối tuần luôn đi.” Vương Nguyên vươn vai nói.
“ Cũng được đấy. Ở đây luôn cho tiện.” Tuấn Khải đồng tình với ý kiến của Vương Nguyên.
“ Nhưng còn Đình Đình và Tử Vy bố mẹ của cậu có cho không?” Linh lo lắng hỏi Đình Đình và Tử Vy.
“ Không sao đâu. Giờ tớ đang ở với ông bà, bố mẹ tớ đi công tác xa nhà. Mà ông bà tớ thì dễ tính lắm, chỉ cần bảo là đi học nhóm nhà bạn là được. Đi tuần cũng không sao miễn là gọi điện về.” Tử Vy nhanh nhẩu nói.
“ Bố mẹ tớ cũng dễ tính. Chỉ thêm là nghe thấy giọng bạn của tớ mẹ tớ mới yên tâm nên tí tớ gọi điện tớ sẽ chuyển máy cho cậu nói một lúc.” Đình Đình nói luôn khi Tử Vy vừa ngừng.
“Vậy là được rồi nhé! Chúng ta tìm kiếm tiếp nào.” Thiên Tỉ cắt ngang và giục mọi người tìm kiếm tiếp.
h tối......
“ Mọi người đói chưa. Em đi nấu cơm cho mọi người.” Linh ngó đồng hồ rồi quay ra hỏi.
“ Hì. Anh đói lắm rồi. Chờ mãi em mới hỏi câu này.” Vương Nguyên cười hì hì.
“Anh cũng thế.” Thiên Tỉ cũng đồng tình.
“ Vậy để em đi nấu cơm tối.” Linh đứng dậy.
“ Bọn tớ giúp cậu nhé.” Đình Đình và Tử Vy cũng đứng dậy đi theo Linh.
Ăn cơm tối xong cả bọn lại ngồi tìm nhưng mà vừa tìm vừa chơi.
“Oáp... Buồn ngủ quá.” Tử Vy vừa ngáp vừa nói.
“ Ừ. Mình cũng cảm thấy hơi mệt.” Linh đồng tình với Tử Vy.
“ Vậy thôi các em đi ngủ đi. Để anh chỉ phòng cho các em.” Vương Nguyên đứng dậy và đi chỉ phòng cho cô.
Sáng hôm sau.... Cả bọn dậy ăn sáng rồi cùng nhau lên xe đi học và đi làm. Từ giờ lúc nào “chàng hoàng tử” cũng đưa đón “nàng công chúa” đi học. Tối đến về là cả bọn lại tiếp tục tìm kiếm. Thế là ba ngày đã trôi qua. Thời gian dành cho cả bọn chỉ còn ngày nữa thôi.
Đếm ngược Còn ngày..... Lúc giờ chiều.
“ Chúng ta tìm nhiều ngày qua rồi mà vẫn chưa được kết quả gì. Liệu có ổn không đây?” Linh tỏ rõ vẻ lo lắng nói.
“ Yên tâm đi. Còn ngày nữa. Bức ảnh này là giả thì nhất định chúng ta sẽ tìm được ra thôi.” Tuấn Khải động viên cô.
“ Đúng đấy. Cậu không phải lo đâu. Đã có bọn tớ luôn ở bên cậu rồi.” Đình Đình và Tử Vy cũng động viên Linh.
“Mọi người luôn ở bên em mà. Không phải lo đâu.” Vương Nguyên và Thiên Tỉ mỉm cười.
“ Thôi mọi người tìm kiếm nhiều rồi. Chúng ta đi chơi cho đầu óc đỡ mệt mỏi đi. Rồi về còn có tâm trạng thoải mái để tìm kiếm tiếp nữa.” Thiên Tỉ nảy ra ý đi chơi.
“ Cũng được đó. Em cũng muốn ra ngoài cho thoáng.” Linh đồng ý với ý kiến đi chơi. Tuấn Khải, Tử Vy cũng gật gù đồng ý.
“ Mọi người cứ đi đi. Em ở nhà tìm nốt cho, dù gì mình cũng không muốn ra ngoài.” Vương Nguyên nói mắt vẫn hướng về màn hình máy tính.
“ Vậy em cũng ở nhà với anh Vương Nguyên. Em cũng chẳng muốn ra ngoài.” Đình Đình cầm điện thoại lên giường ngồi.
“ Ừ! Vậy hai người ở nhà nhé.” Tuấn Khải nói rồi cùng mọi người đi.
“ Mọi người cứ đi chơi đi, mình phải đi mua vài chiếc áo sơ mi.” Thiên Tỉ nói với mọi người rồi định tách ra.
“ Để em đi cùng anh cho.” Tử Vy chạy đến bên Thiên Tỉ.
“ Ừ. Vậy hai người đi với nhau nhé.” Thiên Tỉ quay ra nhìn Linh với Khải.
“ Cũng được. Hai người đi vui vẻ.” Linh mỉm cười.
“ Tôi dẫn cô đi ăn kem nhé.” Khải hỏi Linh sau khi Thiên Tỉ và Tử Vy đi.
“ Tùy anh thôi.” Linh trả lời.
...............................................................................................
Giờ chỉ còn Đình Đình và Vương Nguyên ở trong nhà, không khí im lặng bao trùm lấy hai người và chỉ có tiếng chuột máy tính của Vương Nguyên là vang lên “ tách..tách..” thôi.
“ Anh Nguyên, anh muốn ăn gì không? Em đi mua.” Đình Đình phá tan bầu không khí im lặng đó.
“ Em muốn ăn gì thì em cứ mua đi.” Vương Nguyên trả lời cô.
“ Vâng.” Nói rồi Đình Đình xuống giường rồi đi.
phút sau, Đình Đình vác một đống đồ ăn vặt về đặt lên bàn.
“ Wow!! Em mua toàn đồ ăn vặt vậy?” Vương Nguyên quay ra nhìn đống đồ ăn.
“ Hì hì. Em thích nhất là đồ ăn vặt đó. Mà chẳng phải anh cũng thích đồ ăn vặt sao?” Đình Đình cười hì hì.
“ Ừ. Anh thích đồ ăn vặt nhất.” Vương Nguyên nhe răng cười nói.
Thế là Đình Đình và Vương Nguyên vừa ngồi ăn vặt vừa tìm kiếm. Được một lúc, Đình Đình cảm thấy mệt nên lên giường nằm đọc sách nhưng cô ngủ thiếp lúc nào không hay biết.
“ Em lấy giúp anh cốc nước.....” Vương Nguyên vừa nói dở vừa quay ra nhìn Đình Đình thấy Đình Đình đang ngủ anh không nói nữa.
Anh đứng dậy tự đi rót nước uống rồi đến bên cô nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô khi ngủ một lúc rồi kéo chăn cho cô và về chỗ tìm kiếm tiếp.