Cả ba cô làm bữa tối xong thì lúc đó chàng trai TFBoys mới về.
“ Mẹ anh đi đâu rồi vậy?” Khải hỏi và ngó quanh nhà.
“ Cô ấy đi ăn với đối tác cùng bác trai rồi.” Linh trả lời.
Trong bữa ăn.....
“ Hôm nay chúng ta ăn xong rồi đi chơi đi. Mấy nay chưa được ra ngoài chơi rồi.” Vương Nguyên vừa ăn vừa nói.
“ Được đó! Ra ngoài cho thoải mái.” Tử Vy đồng tình với ý kiến của Vương Nguyên.
Thế là cả bọn ăn xong ra ngoài chơi.
“ Mấy anh không hóa trang sao?” Linh quay ra nhìn anh chàng TFBoys đang để mặt không đi ra đường.
“ Hóa trang làm gì?” Khải cũng quay ra nhìn cô.
“ Anh điên sao? Ra đường gặp lắm fans như vậy.” Linh nói.
“ Không sao đâu. Mấy khi được ra đường như vầy. Để thoải mái tí chứ cứ bịt kín khó chịu lắm.” Thiên Tỉ cười.
Cả bọn đi dạo quanh cho mát rồi đi ăn kem, đi công viên.. Đi nhiều nơi như vậy mà may cho cả bọn là không gặp tứ diệp thảo nào. Nhưng lúc cả bọn quay về thì bị cả một đám tứ diệp thảo phát hiện, họ đuổi theo cả bọn để xin chữ ký và xin chụp ảnh. Cuống quá cả bọn kéo tay nhau chạy mỗi đứa mỗi nơi. Khải kéo tay Linh chạy, Vương Nguyên kéo tay Đình Đình chạy và Thiên Tỉ cũng kéo tay Tử Vy chạy.
“ Hầy!! Không biết người kia chạy hướng nào rồi.” Tuấn Khải hai tay chống đầu thở dốc sau khi lôi Linh chạy vào một con hẻm nhỏ vắng người.
“ Không biết nữa. Anh gọi điện thử xem nào?” Linh chống tay vào tường.
“ A lô!! Mấy đứa đang ở đâu đấy? Ừ được rồi. Bọn anh qua đó liền.” Tuấn Khải cẩm điện thoại lên gọi cho Vương Nguyên.
“ Họ đang ở đâu?”
“ Đang ở gần siêu thị. Đến đó thôi.” Tuấn Khải nói rồi bước đi.
“ Đợi tôi đã. Á....” Linh vừa bước đi một bước liền khuỵu xuống. Hôm nay đi cô lại đi giày cao gót mà cô lại chưa đi quen nên lúc chạy bị trẹo chân.
“ Cô bị sao vậy?” Khải thấy vậy chạy đến bên cô.
“ Tôi hình như bị trẹo chân rồi. Không đi được.”
“ Lên đây tôi cõng.” Khải quay lưng về phía cô.
“ Nhưng.....”
“ Không nhưng gì hết. Lên nhanh.”
Thấy Khải nghiêm túc vậy nên Linh đành lên cho anh cõng.
“ Anh thấy làm người của công chúng phiền không?” Linh hỏi khi cả hai đang đi trên đường.
“ Cũng mệt! Nhưng tôi đam mê hát với nhảy lắm. Hồi bé khi còn là thực tập sinh nhìn mấy đàn anh đàn chị đứng trên sân khấu biểu diễn mà tôi cũng muốn được như vậy.”
“ Giờ anh đạt được ước mơ rồi nhé! Tôi thì không biết có đạt được ước mơ của mình không nữa.”
“ Sao thế? Ước mơ của cô là gì?”
“ Tôi sao? Ước mơ của tôi là....”
Đúng lúc đó không kịp nói hết câu thì người đã đến chỗ người còn lại. Linh bị ngắt lời bởi tiếng gọi của Vương Nguyên.
“ Này!!! Hai người nhanh lên!!” Vương Nguyên rướn người vẫy tay.
“Về thôi. Trước khi các tứ diệp thảo khác phát hiện ra.” Tuấn Khải cõng Linh đến chỗ người.
“ Linh bị sao vậy?” Vương Nguyên hỏi khi thấy Khải cõng Linh.
“ Không sao đâu. Chỉ bị trẹo chân thôi.” Linh trả lời.
“ Vậy chúng ta về nhà thôi.” Thiên Tỉ nói.
Nói rồi cả bọn cùng nhau về
Sáng hôm sau... Ngày tháng năm .
Linh đang đứng với Đình Đình và Tử Vy trước cổng trường để chờ chàng trai của TFBoys đến đón thì một chiếc xe mui trần màu trắng dừng lại ở trước mặt họ.
“ Lên đây anh chở em.” Thế Anh bước từ trên xe xuống nói với Linh.
“ Bạn trai tôi sắp đón tôi rồi. Mà nếu không tôi cũng không muốn đi với anh.” Linh lạnh lùng trả lời anh.
“ Đi chơi với anh tí đi. Coi như tiền bối mời hậu bối đi chơi. Anh lớn tuổi hơn em mà.” Nói rồi Thế Anh kéo tay Linh đến cửa ô tô.
“ Này!! Anh làm trò gì vậy? Cậu ấy bảo không muốn đi mà.” Tử Vy với Đình Đình tức giận chạy đến bên Linh.
“ Anh bỏ tôi ra.” Linh vùng cánh tay bị Thế Anh nắm chặt ra.
Đúng lúc đó chàng trai TFBoys đến. Tuấn Khải thấy cảnh tượng đó liền xuống xe tiến về phía Linh.
“ Anh còn quay lại đây làm phiền bạn gái của tôi sao? Bỏ cô ấy ra!” Tuấn Khải lôi Linh về phía anh rồi nắm tay cô kéo khỏi tay Thế Anh Các tứ diệp thảo xung quanh đứng nhìn, rất muốn đến xin chữ ký và chụp ảnh nhưng cảnh tưởng trước mặt họ cảm thấy không thể đến. Họ bây giờ đâm ra ghét Thế Anh vì dám động đến bạn gái của idol họ mà cô cũng là idol của một số tứ diệp thảo. Thế Anh đành quay trở về xe của mình với khuôn mặt khá tức giận, anh phi xe thẳng đi.
“ Tên kia phiền thật! Đi du học thì đi luôn đi còn về.” Đình Đình sau khi đã ổn định chỗ ngồi trên xe nhớ lại chuyện vừa nãy.
“ Đường đường là một đại thiếu gia mà lại làm thế nhỉ?” Thiên Tỉ nói.
“ Thôi. Chuyện chính của chúng ta giờ là phải đi dự tiệc sinh nhật của Dương Thiên Lam.”Tuấn Khải cắt ngang.
“ Vậy sao? Thật là không muốn nhìn thấy mặt cô ta.” Tử Vy ngao ngán.
“ Mà hai bọn anh có một đề nghị. Xem em có đồng ý không.” Vương Nguyên và Thiên Tỉ quay ra nói với Đình Đình và Tử Vy.
“ Hai anh cứ nói đi. Chuyện gì nếu giúp được bọn em nhất định sẽ giúp.” Đình Đình thay mặt cho cả Tử Vy nói.
“ Bọn anh muốn hai em làm quản lý riêng của bọn anh. Nếu cứ đi với nhau suốt thế này mà không có quan hệ gì họ lại nghĩ chúng ta có tình cảm.” Vương Nguyên giải thích.
“ Nhưng quan hệ bạn bè thân thiết thây.” Tử Vy thắc mắc.
“ Idol bọn anh chẳng mấy ai có con gái làm bạn thân cả, với lại bọn em còn ít tuổi hơn. Không chỉ có vậy, nhóm bọn anh cũng cần công bằng chứ. Mình anh Khải có quản lý riêng mà bọn anh lại không có sao. Nên Đình Đình sẽ là quản lý riêng của Vương Nguyên, còn Tử Vy là quản lý riêng của anh. Được không?” Thiên Tỉ nhìn cả bọn.
“ Được. Bọn em cũng đã hứa rồi mà.” Đình Đình và Tử Vy đồng ý, trong lòng không khỏi vui vì được làm quản lý riêng của người mình thích.
“ Vậy để mai anh xin giám đốc cho.” Tuấn Khải nãy giờ im lặng bây giờ mới mở miệng.
Chiếc xe chở cả bọn dừng trước một căn biệt thư nguy nga, rất đẹp. Cả bọn xuống xe rồi tiến vào trong. Vì là con gái của Dương Thiên Minh - giám đốc công ty kinh doa nh bất động sản đứng đầu TQ nên rất nhiều khách đến.
“ Chào mọi người! Cảm ơn mọi người vì đã đến dự sinh nhật của tô!.” Dương Thiên Lam mặc một chiếc đầm đỏ, cầm một cốc rượi đi đến chỗ cả bọn. Tự nhiên hôm nay cô tay thay đổi lạ thường. Dịu dàng hơn hẳn. Khiến cả bọn nghe những lời cô ta nói ra mà sởn da gà.
“Em mượn bạn gái anh nói chuyện tí nha!” Thiên Lam nói với Khải rồi định kéo tay Linh đi.
“ Cô lại định giở trò gì nữa đây?” Tuấn Khải lạnh lùng hỏi Thiên Lam.
“ Gì mà phản ứng ghê vậy? Em mượn bạn gái nói chuyện tí mà cũng không cho à? Dù gì đây cũng là buổi sinh nhật của em mà.” Thiên Lam lại giả giọng dịu dàng.
“Thôi được rồi. Tôi sẽ đi với cô.” Linh trả lời Thiên Lam trước khi Khải định trả lời.
“ Có được không đấy?” Vương Nguyên lo lắng hỏi vì biết rằng con người Thiên Lam đầy mưu mô.
“ Không sao đâu. Em đi tí rồi về. Mọi người yên tâm.” Nói rồi Linh đi cùng với Thiên Lam.
Thiên Lam dẫn Linh đến phòng trang điểm.
“ Có chuyện gì?” Linh hỏi Thiên Lam khi đã ở trong phòng.
“ Không hiểu sao cô hơn tôi ở điểm nào anh Khải lại chọn cô làm bạn gái.” Dương Thiên Lam tức giận. Giờ thì cô ta mới lộ rõ bộ mặt thường ngày.
“ Cô lôi tôi vào đây để nói những chuyện không đâu? Tôi không có thời gian nghe đâu.” Linh nói rồi định đi ra cửa.
“ Cô đứng lại. Tôi với cô còn chưa nói hết với nhau mà.” Thiên Lam kéo Linh lại.
“ Cô muốn tôi nói gì với cô. Chả nhẽ tôi nói anh Khải sẽ không bao giờ yêu cô sao?” Linh quay ra nói với Thiên Lam.
“ Cô...Cô....” Dương Thiên Lam giờ như một con sư tử dữ. Cô ta tức giận lồng lộn cả lên. Cô ta tức giận mất cả ý thức, vơ lấy chiếc kéo trên bàn trang điểm, cầm lên đi về phía Linh.
“ Tôi có điểm nào không tốt chứ. Tôi nhất định phải giết chết cô.” Dương Thiên Lam gào lên, nắm chặt chiếc kéo trên tay.
Linh nhìn Thiên Lam sợ hãi lùi về phía sau. Cô va phải bàn trang điểm, cô đã hết đường lùi. Thiên Lam càng ngày càng tiến gần đến chỗ cô trong tay cầm chiếc kéo.