Editor: Hướng Nhật Quỳ
Sáng nay Lục Hoài Du tắm nhanh gấp đôi ngày thường, nếu không phải đã hẹn thời gian đến trường quay với Lâm Tuyền, anh còn có thể chà rửa ở trong đấy thêm lát nữa.
Sau khi đi ra, anh vẫn chẳng dám nhìn Chung Minh Cẩn.
Mãi đến khi lấy quần áo định mặc ra, tay đã đặt lên vạt áo ngủ rồi, Lục Hoài Du vẫn không kiềm được liếc sang cửa sổ.
Có mộng cảnh tối qua, anh thật sự không thể như trước đây khi mà chưa hiểu tấm lòng mình, có thể thay đồ trước mặt Chung Minh Cẩn.
Nhưng khi nhìn qua, anh phát hiện Chung Minh Cẩn vẫn dùng tư thế trước khi mình tiến vào phòng tắm, cả vị trí cũng không thay đổi.
Lục Hoài Du thở phào nhẹ nhõm, đồng thời mơ hồ cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng việc cấp bách trước mắt là thay quần áo, vì vậy anh không lên tiếng nữa, động tác cũng nhanh hơn.
Ban đầu Chung Minh Cẩn chỉ vô tình trông thấy dáng vẻ của Lục Hoài Du lúc rời giường, sau đó cũng dời mắt không nhìn gương nữa. Nhưng sau khi Lục Hoài Du vào phòng tắm, không phải cậu cố tình đứng im đó, mà là… hình ảnh vừa chứng kiến khiến cậu có chút khiếp sợ thôi.
Sau đó Lục Hoài Du đi ra, tiếng ma sát của quần áo vang khắp phòng, vì sợ đối phương thấy xấu hổ, cậu đã dứt khoát giữ nguyên tư thế đứng im ban đầu.
Nghe Lục Hoài Du bảo được rồi, lúc này cậu mới xoay lại.
Lục Hoài Du đứng ở chân giường, hai má ửng hồng hơn bình thường, bộ dạng thòng hai tay cũng rất mất tự nhiên.
Hễ là đàn ông trưởng thành đều sẽ trải qua những thời khắc xấu hổ này, nhưng kiểu tay chân luống cuống như Lục Hoài Du thì rất hiếm.
Để không làm Lục Hoài Du cảm giác xấu hổ, Chung Minh Cẩn bèn hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay đi sớm vậy?”
Lục Hoài Du nghe thế vẻ mặt cũng thả lỏng hơn nhiều: “Hôm nay có một cảnh quay vào buổi sáng, hôm qua đạo diễn Tân đã yêu cầu mọi người đến trước giờ, thế nên hôm nay không có thời gian xuống lầu ăn sáng cùng cậu rồi.”
“Trong phòng vẫn còn nhiều thức ăn mà.” Chung Minh Cẩn nói.
Lục Hoài Du để đủ thứ lên bàn rồi đeo ba lô lên vai: “Vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong anh bèn xoay người rời đi, nhưng ngay khi xoay người đóng cửa, ánh mắt vẫn vô thức nhìn Chung Minh Cẩn ở phía trong cùng của căn phòng, trông thấy cậu vẫn đứng đó, trong lòng chợt dâng lên cảm giác không nỡ.
Thời điểm đi xuống thang máy, Lục Hoài Du gặp Nguyễn Sơ Tình cùng phải đến trường quay và trợ lý của cô.
Vừa đối mặt, Nguyễn Sơ Tình đã đánh giá Lục Hoài Du từ trên xuống dưới, sau đó tấm tắc bảo: “Tâm trạng hôm nay không tệ nha, xem ra đã xong chuyện rồi?”
“Chuyện gì?” Lục Hoài Du chẳng hiểu gì sất.
Nguyễn Sơ Tình nhíu mày, dùng khẩu miệng nói: “Bạn trai nhỏ.”
Lục Hoài Du giật mình, kế đó cười khổ: “Còn chưa phải.” Anh cũng không định gạt Nguyễn Sơ Tình: “Nhưng đã nhận ra cảm xúc của mình rồi.”
“Không phải em chứ?” Trong thang máy chỉ có ba người họ, Nguyễn Sơ Tình trực tiếp bày ra sự kinh ngạc của mình: “Cả đêm chỉ hiểu rõ thế thôi ư? Chị tưởng đâu em tỏ tình thành công rồi.”
Lục Hoài Du mím môi, không đáp lời.
“Nhưng từ từ cũng sẽ đến thôi.” Nguyễn Sơ Tình vỗ vai anh: “Trông cậu ta đẹp thì có đẹp, nhưng với tính cách ấy, em nhất thời chưa có tình địch thôi.”
Lục Hoài Du lập tức thốt: “Tính tình cậu ấy rất tốt.”
“Cái này là bao che đấy à?” Nguyễn Sơ Tình nhíu mày: “Cậu ta cũng chỉ đối tốt với em hơn thôi, em chưa thấy cậu ta đối xử với bọn chị đâu, lạnh đến mức sắp kết băng luôn ấy.”
Lục Hoài Du chỉ cho rằng tính cách của Chung Minh Cẩn chỉ không nhiệt tình mà thôi, chứ vốn dĩ không lạnh lùng như Nguyễn Sơ Tình nói.
Nhưng nghe cô nói vậy, anh chẳng những không muốn phản bác mà trong lòng cũng không khỏi vui mừng.
Hóa ra trong mắt người khác, cậu ấy chẳng hề đối xử với mình như thế!
Sau khi trầm mặc chốc lát, Lục Hoài Du nghĩ đến cái từ cứ bị Nguyễn Sơ Tình lôi ra mãi, không nhịn được mà hỏi: “Sao chị cứ gọi cậu ấy là bạn trai nhỏ thế?”
“Đương nhiên là vì nhỏ tuổi hơn em rồi.” Nguyễn Sơ Tình liếc anh: “Nếu không em cho là gì?”
Những câu sau cô kéo hơi dài, thể hiện ý nghĩ vô cùng sâu xa, rất dễ khiến người ta nghĩ theo hướng nào đó không thuần thiết. Mặt của Lục Hoài Du nhất thời nóng lên, lầm bầm: “Trông cũng chẳng kém bao nhiêu.”
“Chị là người giỏi đoán tuổi nhất.” Nguyễn Sơ Tình nói: “Cậu ấy chắc chỉ nhỏ hơn em khoảng tuổi, không tin em quay về hỏi thử xem, chắc chắn không sai đâu.”
Hai người nói từ thang máy đến bãi đỗ xe lầu , Nguyễn Sơ Tình dẫn trợ lý Tiểu Thu ra ngoài trước, Lục Hoài Du theo sau nhìn bóng dáng của Nguyễn Sơ Tình mà không khỏi lắc đầu. Lục Hoài Du tin cô nói mình đoán tuổi tác người khác rất giỏi là thật, nhưng không biết rằng Chung Minh Cẩn căn bản không dùng cách nhìn người để cư xử.
Lục Hoài Du đứng lại một lát, Lâm Tuyền bèn lái xe đến đây.
Thấy Lục Hoài Du chỉ xách một cái ba lô xẹp lép, vừa nhìn dã biết chẳng đựng gì, Lâm Tuyền bèn hỏi: “Anh Lục, em nhắn tin cho anh anh không thấy sao ạ?”
Lục Hoài Du nghi ngờ hỏi: “Em nhắn gì cho anh?”
“Xế chiều hôm nay nhiệt độ sẽ hạ thấp, theo dự báo thời tiết nói sẽ trực tiếp giảm xuống dưới độ.” Lâm Tuyền đáp: “Em nhắn tin bảo anh nhớ mang theo áo lông và khăn quàng cổ.”
Dừng một chút cậu ta lại hỏi: “Không thì giờ em lên lấy cho anh nhé?”
“Khỏi cần.” Lục Hoài Du nói: “Dù sao phần lớn thời gian đều phải mặc trang phục diễn mà, mang áo lông và khăn quàng cổ theo thì cũng chỉ mặc vào lúc đó. Đến lúc ấy lên xe rồi, dù nhiệt độ có giảm cũng không lạnh.”
Lâm Tuyền hơi chần chừ: “Vậy cũng được, em đem theo mấy miếng giữ ấm nhé, đến lúc đó nếu anh Lục thấy lạnh thì dán vài miếng vào.”
Sau khi Lục Hoài Du đến trường quay, còn chưa hóa trang đã có mấy nhân viên đi tới, bảo là đạo diên Tân tìm mọi người.
Lúc anh đi qua, Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình đều đã chờ ở đó, trừ họ ra còn có vài diễn viên và nhân viên khác nữa.
Đạo diễn Tân luôn khá nghiêm túc, nhưng sắc mặt lúc này dù nói là nghiêm trọng cũng chẳng đủ: “Không biết các bạn có xem bản tin địa phương đã đưa sáng nay hay chưa, có một phần tử tội phạm chạy đến khu thắng cảnh. Nơi này vốn là nơi núi non trùng điệp, nếu ẩn náu trong này sẽ rất khó tìm được, hơn nữa kẻ xấu kia còn là người địa phương nên rất quen thuộc với địa hình trên núi.”
“Đoàn phim chúng ta nhiều người nên sẽ là mục tiêu lớn, vậy nên từ hôm nay trở đi, trước khi kẻ xấu bị bắt, tất cả mọi người đều không được hành động một mình, lúc không có việc gì thì tốt nhất nên ở đoàn phim hoặc khách sạn.”
Đạo diễn Tân vừa nói xong, tiếng thảo luận ríu rít vang lên giữa đám đông, không ít người cùng lúc cầm điện bắt đầu xem tin tức, hiển nhiên Lục Hoài Du cũng vậy, đều không xem tin tức đã đưa.
Chỉ chốc lát sau, tiếng thảo luận dần nhỏ, sắc mặt của những người xem tin tức đều khó coi.
Trong lòng Lục Hoài Du cũng chẳng dễ chịu. anh gửi đường link tin tức cho Chung Minh Cẩn, dặn cậu lúc ra ngoài phải để ý một chút, rồi nói với Nguyễn Sơ Tình bên cạnh rằng: “Chị Nguyễn ơi, buổi tối quay xong chúng ta cùng về khách sạn đi.”
Trước khi kẻ xấu bị tóm, vì sự an toàn, đạo diễn Tân chắc chắn sẽ không sắp xếp buổi quay đêm. Dù sao ánh sáng ban đêm cũng không tốt, đoàn phim lại nhiều người, chỉ sợ kẻ xấu mà trà trộn vào đây sẽ không thể phát hiện kịp thời.
Mà kẻ xấu lại chẳng khác gì kẻ giết người, tuyên bố giết một người cũng chỉ làm tăng thêm tội ác mà thôi.
“Được.” Nguyễn Sơ Tình cắn môi đáp: “Chị tính bảo công ty sắp xếp hai vệ sĩ đến đây.”
Lục Hoài Du: “Nên vậy.”
Kẻ xấu cũng có một điểm đáng kinh tởm, đó là chuyên chọn những đứa trẻ người già không có sức phản kháng, hoặc phụ nữ không phản kháng được gã để xuống tay.
Ngày kế tiếp, cả đoàn phim đều lo sợ, đến cả nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống sau giờ. Mọi người đều im lặng mặc bộ quần áo dày đã chuẩn bị sẵn trước đó, chẳng người nào thảo luận về vấn đề thời tiết.
Hôm nay Lục Hoài Du có cảnh quay khá quan trọng nên quần áo rất mỏng, cho dù đã dán vài miếng giữ ấm thì vẫn lạnh đến môi tím tái.
Đồng thời bởi vì không phải quay vào ban đêm, đạo diễn Tân vì theo kịp tiến độ nên ngay cả thời gian ăn cơm cũng sửa lại. Trước đây, giờ ăn cơm ổn định là giờ tối, vậy mà hôm nay gần giờ rồi, Lục Hoài Du vẫn còn treo trên dây cáp.
Khi quay xong động tác cuối cùng rồi được thả xuống, Lục Hoài Du vừa lạnh vừa đói, uống liền mấy hớp nước ấm Lâm Tuyền đưa đến mới đỡ hơn.
Khi trong người còn chưa lạnh, anh mới đến chỗ đạo diễn Tân nói: “Đạo diễn Tân à, cháu về khách sạn trước đây ạ.”
“Tiểu Lục, cậu chờ chút.” Đạo diễn Tân khá vui vẻ: “Thời tiết hôm nay rất thích hợp để quay cảnh các cậu đại chiến yêu thú ở Thương Lạc Cốc, cậu ăn chút gì rồi bắt đầu chuẩn bị đi.”
Cảnh này vốn đã được sắp xếp trong hôm nay, nhưng vì tin tức buổi sáng mà bị hủy bỏ, không ngờ lúc này đạo diễn Tân lại đưa ra yêu cầu quay. Lục Hoài Du không khỏi nghi hoặc: “Chẳng phải đã nói đêm nay không quay ban đêm sao ạ?”
Đạo diễn Tân cười nói: “Trước đó là sợ kẻ xấu trốn gần đây mới hủy bỏ, vừa rồi bản tin địa phương đã đưa, kẻ xấu đã sa lưới nên toàn bộ đương nhiên phải dựa theo sự sắp xếp trước đó.”
Kẻ xấu đã bị tóm gọn, nỗi lo treo trong lòng mọi người cuối cùng cũng buông xuống, tâm trạng Lục Hoài Du cũng tốt hơn, quay đêm thì quay đêm vậy. Sau khi đáp lại bèn nhanh chóng trốn trong RV của Nguyễn Sơ Tình để sưởi ấm.
Khi anh đến, Nguyễn Sơ Tình cùng Hàn Bắc Đình và trợ lý của họ đều ở bên trong, mọi người đang tụ tập bên bàn ăn tối.
Tuy cơm hộp đã được làm rất lâu, nhưng trong xe có lò vi ba nên hâm một tí là nóng ngay.
Thấy Lục Hoài Du vào, mọi người đều nhích ra, chừa ra một khoảng cho anh ngồi.
Lâm Tuyền đi hâm cơm, Lục Hoài Du thì vào chỗ ngồi chờ.
Nguyễn Sơ Tình thấy anh còn mặc trang phục diễn mỏng tanh, nhíu mày hỏi: “Sao không khoác áo lông bên ngoài?”
“Sáng sớm đi gấp, quên mang theo.” Lục Hoài Du đáp.
Vì quan hệ của họ tốt, nên Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình đều biết Lục Hoài Du khác với họ, quần áo này nọ đều tự mình quản lý.
Vậy nên Nguyễn Sơ Tình chỉ khẽ thở dài: “Đã lớn vậy rồi, sao đến cả áo cũng quên mang chứ.”
Lục Hoài Du không nhịn được mà cười: “Giọng điệu này của chị, quả thật y như lúc anh hai Dung nói em và Dung Bạch vậy.”
Nguyễn Sơ Tình ngây ra, hiếm khi hơi đỏ mặt, dừng một lúc rồi như nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, mấy hôm trước anh hai Dung của em có gửi cho chị vài cái khăn quàng cổ dày, bảo Tiểu Thu lấy một cái cho em quàng trước đi.”
“Đồ của anh hai Dung tặng chị em không có thèm đâu.” Lục Hoài Du nói xong thì đứng dậy, định xem thử Lâm Tuyền hâm cơm thế nào rồi.
Kết quả vừa đứng dậy đã đối diện với ánh mắt của người đứng ngoài cửa.
Chung Minh Cẩn: “Tôi đem áo đến cho anh.”
Nguyễn Sơ Tình ngoái đầu nhìn Chung Minh Cẩn tay cầm áo, tay xách thức ăn, rồi thấp giọng nói: “Không phải chứ!”