Editor: Hướng Nhật Quỳ
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã nhanh chóng bị Lục Hoài Du xem nhẹ, hiện tại trong lòng anh chỉ tràn đầy một suy nghĩ, đó là anh không còn là chó độc thân nữa rồi!
Người anh thích lúc này đang ở ngoài nấu thuốc chống cảm cho anh.
Nghĩ vậy, Lục Hoài Du cảm giác cả trái tim như được ngâm trong dòng nước ấm, vô cùng căng tràn.
Đợi thêm lúc nữa, không thấy Chung Minh Cẩn quay lại, Lục Hoài Du chẳng còn muốn ngâm nước nữa.
Hai người đã xa nhau suốt một tuần, khó lắm Chung Minh Cẩn mới trở về, lại vừa xác định quan hệ nên anh cũng không muốn ở một mình trong phòng tắm.
Mặc dù ngâm nước rất thoải mái, nhưng vẫn không đủ hấp dẫn bằng việc ngắm nhìn người bên ngoài.
Lúc Lục Hoài Du đi ra, Chung Minh Cẩn đang ngồi bên bàn trà trong phòng khách, bưng một ly bản lam căn bốc hơi nghi ngút. Thấy Lục Hoài Du đi ra bèn cười: “Sao không ngâm thêm lát nữa?”
“Muốn nhìn em.” Lục Hoài Du nói một cách rất thẳng thắn: “Vả lại đã ngâm ấm lắm rồi.”
Nói xong còn giơ tay đến trước mặt Chung Minh Cẩn, ra vẻ em không tin thì cứ kiểm tra.
Câu ‘Muốn nhìn em’ vừa thốt ra, lỗ tai Chung Minh Cẩn lập tức đỏ bừng, khóe môi cũng bất giác nhếch lên. Sau khi kéo tay Lục Hoài Du bảo anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cậu bèn đặt chiếc ly ngâm bản lam căn vào tay anh: “Còn hơi nóng, anh uống chậm chút.”
Lục Hoài Du nhìn thuốc nước màu nâu sắp đầy ly, cảm thấy khó mà uống hết được. Sau khi quét một vòng trên bàn trà bèn chuyển sang Chung Minh Cẩn: “Hôm nay em cũng nhiễm lạnh mà, chúng ta mỗi người một nửa.”
“…Được.” Lúc này đừng nói là uống nửa ly bản lam căn, dù Lục Hoài Du đưa cho cậu nửa ly nước ép mướp đắng, cậu cũng có thể uống hết không chút do dự.
Trước giờ hai người vẫn thường ăn chung một phần hay uống cùng một ly, tuy lúc đầu là do khi đó Chung Minh Cẩn teo nhỏ nên ăn ít, đặt quá nhiều thức ăn ngoài sẽ lãng phí nên mới làm vậy, nhưng đã về sau trở thành thói quen. Đến khi Lục Hoài Du nhận ra tình cảm của mình, thói quen nhỏ ấy cũng biến thành cảm xúc thầm kín.
Bây giờ hai người cùng uống một ly bản lam căn, chẳng ai đề nghị lấy một ly khác chia làm hai, cuối cùng thuốc chống cảm cũng bị hai người uống thành thuốc ngọt ngào.
Chung Minh Cẩn uống nốt phần thuốc nước cuối cùng sót lại trong ly bèn nói: “Anh đi ngủ trước đi, phòng khách lạnh.”
Không gian lớn ở phòng khách không hề mở máy điều hòa, nếu không phải vừa rồi đã uống hết nửa ly bản lam căn thì phỏng chừng chút hơi nóng do vừa ngâm nước ấm của Lục Hoài Du đã tan hết từ lâu rồi. Vì vậy gật đầu: “Vậy em cũng rửa mặt sớm đi.”
Nói xong Chung Minh Cẩn đi rửa mặt, Lục Hoài Du thì về phòng ngủ.
Đến khi Chung Minh Cẩn rửa mặt xong đi ra, Lục Hoài Du đã bọc chăn nằm trên giường, chỉ chừa mỗi quả đầu bù xù.
Từ lúc quen biết hai người đã ngủ chung một giường, mặc dù về sau Chung Minh Cẩn ổn định việc khôi phục hình dạng vào lúc giờ chiều, họ cũng chưa từng ngủ riêng. Vậy nên khi Chung Minh Cẩn đi rửa mặt, cả hai đều chẳng thấy có vấn đề gì.
Lúc này Chung Minh Cẩn đã tắm rửa xong, lúc mặc áo ngủ đứng bên mép giường, Lục Hoài Du mới nhận ra có chỗ nào sai sai.
Bây giờ họ đã bên nhau, hơn nữa… Chung Minh Cẩn cũng không nhỏ lại vào mỗi tối đi ngủ.
Chẳng rõ do điều hòa mở quá cao hay do chăn bông quá mức ấm áp, Lục Hoài Du thấy hơi nóng nhưng không hề dời mắt, mở to mắt nhìn Chung Minh Cẩn xốc chăn lên nằm.
Cảm giác bên giường hơi lõm xuống khiến Lục Hoài Du thấy rất yên tâm, cuối cùng cũng không còn cảm giác trống rỗng mỗi khi ngủ như mấy ngày trước nữa.
Vị trí anh nằm tương đối gần chính giữa, nếu lúc Chung Minh Cẩn nằm xuống cũng chừa nhiều chỗ trống ngoài giường như anh thì cả hai chắn chắn sẽ rất gần nhau.
Đó là trong kết hoạch của Lục Hoài Du.
Kết quả thực tế thì sau khi Chung Minh Cẩn nằm xuống, giữa hai người vẫn cách nhau khoảng một thước.
Lục Hoài Du đang định mở miệng bảo Chung Minh Cẩn nằm nhích vào chút xíu thì thấy tư thế ngủ ngay ngắn của đối phương, bất chợt nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: “Mấy lời ở ban công kia nãy là ai dạy em nói?”
Chung Minh Cẩn ngơ ngác nói: “Không ai dạy em cả.”
Lục Hoài Du có thể cảm nhận cơ thể cứng ngắc của cậu, cũng không nói nữa mà cứ nhìn cậu như thế.
Hồi lâu sau, Chung Minh Cẩn là người không chịu nổi trước, giọng điệu của cậu có phần mất tự nhiên: “Sau khi mẹ em biết lần này em đến để tỏ tình anh thì gửi rất nhiều kiểu tỏ tình, bảo em nhất định phải đọc hết trên tàu cao tốc.”
Lục Hoài Du:……
“Em đọc rồi?”
“Đọc rồi.” Chung Minh Cẩn nói: “Nhưng không hề làm theo trên đó.”
Lục Hoài Du thầm nghĩ, em không hề làm theo trên đó, nhưng nhất định đã bị ảnh hưởng.
Tuy rằng câu ‘Nhặt em lần nữa’ quả là một phát xuyên tim đối với Lục Hoài Du, nhưng bộ dạng nằm ngay ngắn trên giường lúc này và uống cùng một ly thuốc với anh khi nãy mới là phong cách vốn có của Chung Minh Cẩn.
May mà Lục Hoài Du tưởng cậu bị thương nên đột nhiên được mở mang mọi mặt cơ.
Nhưng cậu nói là mẹ mình đã gửi mấy kĩ xảo nhỏ để tỏ tình… vẻ mặt Lục Hoài Du cứng đờ: “Mẹ em… biết chuyện của tụi mình?”
“Biết rồi.” Chung Minh Cẩn gật đầu: “Em vừa tỉnh lại thì muốn đến đây, nhưng họ không cho nên em đã nói cho họ biết.”
Lượng thông tin này quá lớn khiến Lục Hoài Du choáng váng cả đầu óc, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đến khi anh tiêu hóa hết thông tin trong câu nói này thì nghĩ đến chuyện khác, thời gian Chung Minh Cẩn teo nhỏ trước đó dài như vậy mà chưa từng nghe cậu nhắc đến người nhà, hại anh tưởng đâu không có người nhà cơ, bèn nói: “Vậy hồi trước em teo nhỏ, sao họ không đến gặp em?”
“Em không nói cho họ biết chuyện mình trúng chú thuật của yêu vật.” Chung Minh Cẩn đáp: “Họ chỉ nghĩ em đang sống bên ngoài.”
Lục Hoài Du tự hỏi, rốt cuộc người nhà bị làm sao thế, cảm giác còn xa lạ hơn cả lúc anh ở cùng ba mẹ, chuyện lớn thế này mà vẫn có thể giấu giếm.
Chung Minh Cẩn không rõ anh đang nhíu mày nghĩ gì. Nếu đã nhắc đến cha mẹ, vậy cậu sẽ nhân cơ hội này nói ra chuyện đã định nói suốt hai ngày: “Mấy ngày này anh có rảnh không?”
“Rảnh chứ.” Lục Hoài Du hỏi: “Sao thế?”
Lâm Nguyên cho rằng anh thất tình đã chừa trống lịch trình của nửa tháng sau, bảo anh ra ngoài du lịch giải khuây nên kế tiếp có rất nhiều thời gian rảnh.
Chung Minh Cẩn hỏi với vẻ hơi lo lắng: “Muốn theo em… về nhà không?”
Lục Hoài Du:!!!
Hôm nay vừa xác định quan hệ đã nhắc chuyện về nhà gặp phụ huynh liệu có nhanh quá không? Mặc dù anh thật sự rất cảm động.
Thấy anh không trả lời, Chung Minh Cẩn lại thôi: “Nếu anh không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi.”
“Chừng nào đi?” Lục Hoài Du lên tiếng: “Cốc đèn dầu trước đó chúng ta đồng ý với đạo diễn Lý sắp xong rồi, em không chuẩn bị vật liệu ư?”
Mặc dù chuyện gặp phụ huynh rất quan trọng, nhưng vẫn phải làm cho xong chuyện đã hứa với người khác.
Sợ là không thể đưa cốc đèn dầu cho đạo diễn Lý như đã hứa, đây là suy nghĩ khác duy nhất thỉnh thoảng nảy ra trong đầu anh mấy ngày nay, ngoại trừ việc khổ sở và lo lắng cho Chung Minh Cẩn.
Chung Minh Cẩn nói: “Em có đem một cốc mới từ nhà, ngày mai có thể đưa cho ông ta.”
“Vậy được, ngày mai anh sẽ hẹn ngài ấy.” Lục Hoài Du ngáp một cái, cảm giác khe hở trong chăn của hai người vẫn còn hơi lọt gió, bèn bảo: “Em ngủ nhích vào đây một tí, anh hơi lạnh.”
Chung Minh Cẩn nghe vậy quả nhiên nhích vào trong, nhiệt độ cơ thể cậu cao hơn Lục Hoài Du tí xíu, vừa dựa sát vào, Lục Hoài Du đã không kiềm được nhích đến bên cạnh cậu. Dù sao họ cũng yêu nhau rồi, ngủ sát nhau cũng có sao đâu.
Thời điểm da thịt cả hai dán vào nhau, Chung Minh Cẩn khựng cả người, lát sau mới chậm rãi nghiêng người, vươn tay về phía Lục Hoài Du rồi nhẹ nhàng kéo anh vào lòng: “Giờ đã khá hơn chưa?”
Cả người Lục Hoài Du như được lò sưởi vây quanh, chẳng những rất thoải mái mà còn được ôm nhau ngủ cùng người mình thích, có điều gì hạnh phúc hơn thế này chứ.
Anh thoải mái hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Mấy ngày Chung Minh Cẩn rời đi, Lục Hoài Du đều chẳng ngủ được, giờ phút này nằm trong vòng tay ấm áp như lò sửa của người yêu, lại thêm thể chất vốn có như yêu tinh thuốc ngủ của Chung Minh Cẩn nên vừa dứt lời, Lục Hoài Du đã nhanh chóng buồn ngủ.
Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, anh chợt nhớ ra vấn đề bị nhãng quên, bèn cố hỏi: “Chẳng phải trước đó anh khóa cửa rồi ư, em vào bằng cách nào thế?”
“Hồi trước anh có để chìa khóa dự phòng và thẻ ra vào trong ba lô của em, lúc chúng ta đến thành phố Z, em đã mang theo.” Mặc dù nó liên quan đến vài ý nghĩ không tiện nói ra, nhưng Chung Minh Cẩn vẫn thẳng thắn.
Lục Hoài Du thầm nói hóa ra đã muốn lấy chìa khóa nhà anh làm của riêng từ lâu. Nhưng anh thật sự rất mệt nên chẳng thèm mở mắt, chỉ ậm ừ coi như trả lời rồi ngủ mất.
Nghe tiếng hít thở kéo dài của Lục Hoài Du, Chung Minh Cẩn cúi đầu nhìn chốc lát, sau đó siếc chặt tay rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cậu đã hôn mê vài ngày, sáng sớm nay vừa mới tỉnh lại đã ngồi trên tàu cao tốc suốt mấy tiếng đồng hồ, kế đó lại chờ ở cửa rất lâu. Nếu không nhờ chống đỡ tinh thần thì đã ngã xuống từ lâu rồi.
Mặc dù lý do khác nhau, nhưng cả hai đều cần ngủ thật nhiều để bổ sung năng lượng. Thế nên đã đánh một giấc thẳng đến trưa hôm sau mới dậy.
Lục Hoài Du vội vã nhắn tin cho đạo diễn Lý, hẹn gặp ông vào lúc chiều.
Lý Hạo vốn không sống ở thành phố S, nhưng vì cấp bách muốn có cốc đèn dầu nên trở về thành phố Z từ mấy ngày trước rồi ở lại đó. Vậy thì ngay khi Lục Hoài Du nói đèn dầu đã làm xong, ông sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đến lấy.
Đương nhiên Chung Minh Cẩn cũng đi theo, cậu còn phải nói cho Lý Hạo cách dùng bùa thắp đèn dầu nữa.
Đây không chỉ là lần đầu tiên cả hai ra ngoài gặp bạn sau khi xác nhận quan hệ, mà còn là lần đầu tiên Chung Minh Cẩn dùng cơ thể bình thường ra ngoài cùng Lục Hoài Du vào ban ngày.
Không cần chờ đến giờ chiều, cũng chẳng cần tranh thủ thời gian trở về hay sợ ở lâu bên ngoài, mọi thứ đều quá tuyệt vời.
Địa điểm gặp mặt là một câu lạc bộ có tính an toàn rất cao, sau khi mọi người đến vì mục đích lên tiếng chào hỏi xong bèn đi thẳng vào vấn đề.
Khó khăn lớn nhất khi dùng bùa thắp đèn dầu là vẽ bùa lên trên, chuyện này Chung Minh Cẩn đã sớm chuẩn bị xong, Lý Hạo chỉ cần học cách châm làm sao là được.
Khó khăn này không lớn lắm, sự hiểu biết của Lý Hạo cũng tương đối cao nên Chung Minh Cẩn chỉ dạy vài lần là biết.
Vì vậy Lục Hoài Du đưa một xấp bùa vàng đã chuẩn bị trước cho ông rồi nói: “Ngài dùng trước xấp này đi, hết rồi cứ tìm tôi.”
Lý Hạo vốn định hỏi anh cách liên lạc của Chung Minh Cẩn để sau này có vấn đề gì cũng không cần làm phiền Lục Hoài Du.
Nhưng nghe anh nói vậy bèn dừng những suy nghĩ trong đầu, gật đầu đáp: “Được.”
Nói xong ông lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trong bóp, đưa cho Chung Minh Cẩn: “Thù lao của lần này, vất vả cho Chung tiên sinh rồi.”
Sau khi Chung Minh Cẩn nhận bèn thuận tay đưa Lục Hoài Du.
Lý Hạo thấy thế vội nói: “Phần của Tiểu Lục tôi cũng chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ chuyển khoản cho cậu ấy.”
Ý nói phần trong bao lì xì đó là cho một mình Chung Minh Cẩn, khỏi phải chia cho Lục Hoài Du.
Chung Minh Cẩn liếc nhìn Lục Hoài Du một cái, đáp: “Anh ấy quản lý tiền bạc.”