Vệ Uẩn luôn không bộc lộ cảm xúc,lúc này trong đầu hắn chỉ quanh quẩn ánh mắt đờ đẫn của Tạ Đào khi nãy, giữa lông mi nhuốm vẻ giận dữ không áp chế được.
Sau đó, hắn đi đến bậc thang cạnh bờ sông, đứng dưới ánh đèn, "Không biết Tín vương vì sao ở đây?"
Triệu Chính Vinh thi triển khinh công rời thuyền, mũi chân nhẹ đạp lên mặt nước, lập tức vững vàng đứng trước Vệ Uẩn.
Mà bốn thị vệ đi theo Tín vương trên thuyền hoa cũng phi thân dừng ở bờ sông.
Dù sao cũng là hoàng tử được rèn luyện từ sa trường chém giết, thoạt nhìn trầm ổn hơn vị ở Đông Cung rất nhiều.
"Quốc sư sẽ không cho rằng trò cười tối nay là do bổn vương sắp xếp chứ?" Triệu Chính Vinh nhướng mày nói.
Lúc đó, có một nữ tử lả lướt, tư dung kiều diễm đi ra khỏi thuyền, vờ như nhìn xung quanh bờ sông.
Khi nhìn thấy Vệ Uẩn dung nhan như họa, một thân áo gấm đỏ, mái tóc đen rối tung đứng cạnh bờ sông, mắt nàng ta hiện lên bất ngờ, có chút ngây người, sau đó lại nhìn Triệu Chính Vinh bên cạnh Vệ Uẩn, rồi như bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Triệu Chính Vinh có thêm vẻ e lệ ngượng ngùng, sóng mắt ẩn tình.
Khóe môi Triệu Chính Vinh mang ý cười nhàn nhạt, vẫy tay với mỹ nhân trên thuyền hoa, sau đó mới nói với Vệ Uẩn, "Ngươi cũng thấy đấy, tối nay bổn vương có ước hẹn với mỹ nhân, chẳng qua ngắm tiết hoa đăng mà thôi, nhưng không ngờ rằng sẽ gặp đại sự như nhìn thấy Quốc sư bị hành thích."
Vệ Uẩn nhìn nữ tử trên thuyền hoa, sau đó nhếch khóe môi, "Thần sao dám hoài nghi Tín vương điện hạ."
Âm thanh khôi giáp va chạm dần dần truyền đến, tiếng bước chân chỉnh tề cũng càng ngày càng gần, khi Vệ Uẩn quay đầu, nhìn thấy Thống lĩnh quân tuần tra ban đêm là Lý Thiên Hằng đang dẫn đoàn người nhanh chóng đi tới.
"Lý Thống lĩnh tới, đúng là không phải lúc."
Triệu Chính Vinh quay đầu nhìn.
"Tín vương điện hạ?"
Lý Thiên Hằng nhìn Triệu Chính Vinh cạnh bờ sông, có vẻ rất kinh ngạc, vội vàng hành lễ, còn chưa kịp nhiều lời, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm của Vệ Uẩn, sau lưng chợt lạnh, nhất thời cúi đầu hành lễ nói, "Quốc sư đại nhân thứ tội, thần đến trễ."
"Lý Thiên Hằng,"
Vệ Uẩn bước lên cầu thang, đi đến đá vào đầu gối hắn ta, lực mạnh làm Lý Thiên Hằng lập tức quỳ xuống đất.
"Khi nào ngươi mới có thể tới kịp lúc?"
Vệ Uẩn hơi cúi người, thả thấp giọng nói, "Ta xem ngươi đã quên mất rốt cuộc hiện giờ là ai đang ngồi trên long ỷ."
Chỉ là một câu nói mập mờ, nhưng cũng không đủ mập mờ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thiên Hằng run rẩy, đôi mắt vì không ngừng chớp khẩn trương.
Có lẽ vì không có phát quan trói buộc, mái tóc đen của Vệ Uẩn rối tung, thế nhưng còn phong tình hơn so với ngày thường y quan chỉnh tề.
Lại càng làm người khác không thể tiếp cận, không dám thăm dò.
Nhìn Lý Thiên Hằng nơm nớp lo sợ, Vệ Uẩn bỗng nhiên cười khẩy, đôi mắt thâm trầm toát ra châm chọc.
Cho dù là phế vật như vậy, Triệu Chính Đàm cũng dám dùng.
"Điện hạ, thần cáo từ."
Cuối cùng, Vệ Uẩn thâm thúy nhìn Lý Thiên Hằng, sau đó gật đầu với Triệu Chính Vinh, xoay người rời đi.
"Vệ Uẩn."
Triệu Chính Vinh lại gọi hắn.
Vệ Uẩn dừng lại, quay đầu, "Điện hạ còn có việc?"
Triệu Chính Vinh đứng trong bóng tối, cười với hắn, "Việc hôm nay, đúng là không liên quan đến bổn vương, nhưng nếu ngươi cần bổn vương tương trợ, bổn vương cũng sẵn sàng giúp ngươi."
Sau khi Vệ Uẩn nghe xong, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ gật đầu nói, "Đa tạ điện hạ, nhưng không cần."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trên con phố trống trải nhất thời chỉ còn lại có kia một hàng quân tuần tra ban đêm đang cúi đầu đứng đó, cùng với Lý Thiên Hằng quỳ trên đất không đứng dậy nổi, còn có Tín vương Triệu Chính Vinh và thị vệ của hắn.
"Lý Thiên Hằng."
Triệu Chính Vinh nhìn Lý Thiên Hằng vẫn quỳ trên dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vệ Uẩn dần dần mơ hồ, bỗng nhiên thở dài, "Ngươi đó, chạm vào điểm mấu chốt của Vệ Uẩn rồi."
Giọng điệu này như là tiếc hận, lại như là câu bâng quơ của một kẻ đang xem kịch.
Nói xong, Triệu Chính Vinh xoay người bỏ đi.
Mà Lý Thiên Hằng quỳ gối ở chỗ đó, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn và kinh sợ, sau lưng đã sớm bị mướt mồ hôi.
Khi Vệ Uẩn chạy về phủ, Tạ Đào đang một mình ngồi trong phòng, bọc chăn ở trên giường.
Trên mắt cô còn có sợi dây cột tóc còn chưa gỡ xuống, chỉ ngơ ngác ngồi ở đó, không nói gì.
"Tiểu thư không cho chạm vào dây cột tóc kia..." Vệ bá đứng ở ngoài thấp giọng nói một câu, hai người cách rèm lụa nhìn Tạ Đào ở bên trong.
Vệ Uẩn nhìn nàng trùm chăn, chỉ để lại cái đầu ở bên ngoài, trầm mặc một lát, nói với Vệ bá, "Ông lui xuống trước đi."
Vệ bá đáp lời rời khỏi, nhân tiện đóng cửa lại, Vệ Uẩn vén rèm đi vào.
Ngay khi hắn bước vào, Tạ Đào nghe thấy tiếng bước chân của hắn.
Rất kỳ lạ.
Mặc dù hiện tại đang bịt mắt không thấy gì cả.
Nhưng nàng chỉ dựa vào tiếng bước chân của hắn là biết hắn tới.
Khi Vệ Uẩn ngồi cạnh nàng, còn chưa nói gì, lại bỗng nghe nàng nhẹ giọng hỏi, "Anh bị thương sao?"
Tạ Đào ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn.
Vệ Uẩn không nói gì, chỉ đưa tay tháo dây cột tóc trước mắt nàng.
Trong phòng có mấy ngọn đèn dầu, bóng tối bỗng nhiên lui bước làm Tạ Đào chưa mở mắt, vì bị ánh sáng trước mắt k.ích thích nên nàng nhắm chặt mắt.
Khi nàng mở mắt, đối diện lại là vết thương trên lòng bàn tay phải của Vệ Uẩn, miệng vết thương còn hơi hé ra.
Hắn chủ động đưa tay cho nàng xem.
Như cố tình lấy lòng.
Tạ Đào mở to mắt, kéo chăn ra cầm tay hắn.
"Anh..."
Nàng mím môi muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc mới nghẹn ra một câu, "Có phải rất đau không?"
Thật ra Vệ Uẩn từng chịu đau gấp trăm ngàn lần hơn lần này, đối với hắn mà nói, vết thương này không đáng kể.
Nhưng giờ phút này, hắn nhìn cô gái thật cẩn thận cầm tay hắn, đôi mắt khó nén lo lắng, giọng nói hơi khô, "Ừm... Rất đau."
"Thuốc ở đâu? Ta đi hỏi Vệ bá!"
Tạ Đào nói xong đưa một chân ra ngoài chăn, muốn xuống giường đi tìm Vệ bá.
Lại không ngờ Vệ Uẩn bỗng nhiên ôm nàng vào lòng, siết chặt vòng tay ôm lấy nàng.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào dựa vào ngực hắn, chớp đôi mắt hạnh, trái tim trong lồ.ng ngực lại bắt đầu đập điên cuồng.
Sau đó, nàng rõ ràng cảm giác được hắn đặt cằm dưới tóc nàng.
Nàng nghe giọng nói hơi khàn của hắn truyền đến:
"Có phải nàng... Sợ không?"
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ, có chút mơ hồ không nắm bắt được,
"Nhưng Tạ Đào,"
Hắn gọi tên nàng, sau đó nói, "Đây là thế giới của ta."
"Quyền mưu đấu đá, tranh đấu không thôi."
Hắn nói, "Tạ Đào, nơi này không giống với thế giới nàng đang sống."
"Mà con đường ta đi đã định sẵn là một con đường không thể quay đầu, trước khi gặp được nàng, ta cũng đã không quay đầu được."
Hành tẩu trên mũi đao dính máu nhiều năm, Vệ Uẩn đã sớm quên béng chữ "sợ".
Nhưng tối nay, khi hắn nhìn thấy bóng dáng của chính hắn trong đôi mắt đờ dẫn của nàng, khi hắn ôm nàng vào ngực, thế nhưng hắn cũng nếm được mùi vị sợ hãi.
Hắn cho rằng chính mình có thể nàng bảo vệ rất tốt.
Nhưng đôi khi sự việc lại không dễ như hắn tưởng tượng.
Hắn bắt đầu do dự quyết định chính hắn đã chọn lúc trước, có phải là sai hay không?
Cách giữa hắn và nàng đâu chỉ là khoảng cách xa xôi là hai thời không.
Vệ Uẩn ngày thường để ý phép tắc nhất, sẽ không dễ dàng vượt qua quy củ cũng khó tránh khỏi sẽ vì đủ loại hành động của nàng mà rối loạn nội tâm, giờ phút này như càng không giống với hắn của trước kia.
Có lẽ do lo lắng bồn chồn bò khắp lòng hắn, cho nên mới làm hắn tối nay cứ như vậy bỏ mặc quy củ mà ôm nàng vào lòng, thậm chí nói với nàng rất nhiều chuyện.
Vệ Uẩn bỗng nhiên nắm cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng sợ sao?"
Hắn bỗng nhiên hỏi.
Tạ Đào mất một lúc lâu cũng không nói gì, ngay khi Vệ Uẩn cho rằng nàng sẽ không trả lời, nàng bỗng nhiên siết chặt cánh tay ôm lấy eo hắn.
"Ta..."
Hắn nghe giọng nói mềm mại của nàng truyền đến, có chút sợ hãi, có chút nhỏ,
"Thật ra ta rất sợ."
Tạ Đào không có cách nào quên đi cảnh tượng máu bắn lên mặt mà bản thân tận mắt chứng kiến, làm nàng vừa nhớ tới đã sợ run người.
"Nhưng, nhưng..."
Nàng bắt lấy vạt áo hắn, chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi, mùi máu gần như áp chế mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng máu văng tung tóe vừa nãy, nàng vẫn hoảng sợ không thôi.
Như hắn nói, đây là thế giới của hắn.
Nơi này định sẵn sẽ sinh tồn bằng cách thức như vậy.
Mà con đường hắn đi định sẵn không quang minh, định sẵn sẽ máu tươi đầm đìa không có đường lui.
Nhưng...
Tạ Đào vẫn bắt lấy vạt áo hắn, không buông tay.
Có bao nhiêu sợ hãi cũng không thể làm nàng từ bỏ con người trước mặt.
"Em sẽ ở cạnh anh..."
Nàng cụp mắt, giọng nói nhỏ bé vang lên.
Lúc đó, Vệ Uẩn nghe nàng những lời này thì kinh ngạc một lúc.
Tinh hà trong đôi mắt nhạt màu chợt dậy sóng, ánh sáng trong trẻo tản ra, đôi mắt sáng ngời.
Hắn nắm cằm nàng mạnh hơn, cúi người, đôi môi hơi lạnh bỗng chạm vào trán nàng.
Xúc cảm mềm mại, mang theo hơi lạnh.
Lại như mang độ nóng, thiêu đỏ mặt Tạ Đào trong chốc lát, cũng thiêu đỏ vành tai hắn.
Nàng ngây người, ngay cả hít thở cũng quên mất.
Đầu óc như có pháo hoa đủ màu đang nổ tung, gần như làm nàng hoảng hốt trong chốc lát, như vừa rơi khỏi đám mây.
Gió tuyết ngoài cửa nặng nề hơn.
Thổi trúng đèn lồng dưới mái hiên khi sáng khi tối, cuối cùng tắt ngúm.
Tất cả cành cây trụi lá phủ lớp tuyết dày, như cánh hoa lê nở rộ chỉ trong một đêm.