Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

chương 496: chương 255-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi gạt tay mẹ ra: “Mẹ, giờ con nói thật rõ ràng với mẹ, con muốn cùng Tông Thịnh ở bên nhau. Không phải ai đó nói vài câu là quyết định được, đây là việc của hai chúng con, tự chúng con sẽ lựa chọn và làm chủ.” tôi hét lên với mẹ.

Điều tôi không ngờ tới là mẹ đã tát thẳng vào mặt tôi, miệng thở hổn hển: “Có phải mày chết cũng phải theo nó không?”

Tôi đưa tay bụm mặt, gào thét trả lời: ”Phải!”

“Tao chết mày cũng phải theo nó đúng không?!”

Tôi cứng cả người, câu hỏi này tôi không thể trả lời. Mẹ tôi kéo tay tôi nói:

“Mày hôm nay không về với mẹ thì mẹ chết trước mặt mày cho xong. Dù sao, giờ mà tao về lại thôn thì người trong thôn cũng sẽ rủa xả nhà chúng ta. Bác mày nghe xong thì sang nhà mắng ba mẹ. Người ngoài thì thôi, bác mày cũng nói thế! Hôm nay, bất kể thế nào mày cũng phải về với mẹ!”

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho Tông Thịnh, vì chuyện này tôi cũng không xử lý được, nhưng nếu anh chỉ cần nói với bà một tiếng, với uy vọng của bà trong thôn thì chuyện có lẽ sẽ khác. Nhưng tôi vừa lấy điện thoại ra đã bị mẹ giật lấy đập xuống đất.

Ba tôi đau lòng kêu: “Đừng đập, tốn tiền mua mà!” nhưng điện thoại đã nát thành ba mảnh. Ba tôi nhặt nhạnh lại, vừa lúc xe bus cũng tới nơi. Tôi bị mẹ đẩy lên xe, hốc mắt đỏ hồng. Tôi không nghĩ tới lời nói vớ vẩn của Lão Bắc mà làm cho mọi chuyện thành ra như vậy.

Lên xe, mẹ tôi vẫn níu chặt tay tôi như thể sợ tôi sẽ bỏ trốn. Tôi cũng không thể làm gì ba mẹ, lúc này tôi cũng chỉ có thể theo bọn họ về trước.

Tôi dựa trên xe, nhẹ giọng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ một hai phải đưa con về, là quan tâm tới sống chết của con, hay quan tâm tới việc bị người trong thôn mắng mất mặt?”

Mẹ lườm tôi, dáng vẻ tức giận, không trả lời. Tôi cắn môi cố nén khóc. Tôi tự an ủi bản thân là không có gì, chỉ là về nhà vài ngày thôi, Tông Thịnh không thấy tôi sẽ nghĩ tới chuyện tới nhà tôi tìm.

Chúng tôi bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về thôn. Xuống xe, còn phải đi bộ một wquãng đường dài mới tới nhà. Ba tôi vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu biết sẽ phải chia tay vầy thì lúc trước đã đòi nhà họ thêm chút tiền, mua cái xe, có xe thì đi lại đỡ biết mấy.”

Mẹ tôi tức giận nói: “Tự ông không có bản lĩnh còn tính toán đem Ưu Tuyền đi đổi lấy tiền?”

“Này, tôi không có bản lĩnh hả? Hồ trong thôn chẳng phải tôi thầu sao? Hai năm nữa kiếm được tiền, tôi không cần cái mụ già như bà, tôi muốn đổi…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio