*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tông Thịnh Thật Đáng Sợ
Việc thình lình xảy ra làm tôi ngây ngốc cả người, không biết làm thế nào mà cứ đứng đơ ra như thế. Môi hắn dính sát vào môi tôi, vờn và ve vuốt.
Tuy tôi chưa từng hôn môi ai bao giờ, nhưng tôi biết, hôn không phải là như thế này. Hắn cũng không tiến vào, chỉ dán sát môi như vậy. Hắn, không phải đang hôn tôi!
Trong lòng tôi bật ra suy nghĩ này, nhưng vẫn khẩn trương tới mức không thể nhúc nhích. Hơi thở hắn dũng mãnh mà ùa vào miệng tôi, mang theo hương lá cây nhàn nhạt.
Động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, tay hắn vừa chuyển, khiến lưng tôi dựa sát vào ngực hắn, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập thình thịch, lồng ngực khẽ phập phồng.
Nhưng, tư thế này cũng khiến cho tôi nhìn thấy quỷ ảnh kia trên tường, nó đã vươn tay ra thang máy, chỉ là một bàn tay nhưng móng tay thật dài và sắc, vươn ra từ trong vách thang, bóng người vẫn dính vào tường thang máy. Hình ảnh này khiến tôi kinh hoảng muốn thét to nhưng Tông Thịnh lại dùng tay bịt miệng tôi lại.
Lòng bàn tay kia bị đóng một cây đinh gỗ, cả bàn tay run rẩy như thể vô cùng đau đớn. Tông Thịnh nói:
“Ta không cần biết ngươi muốn gì, nhưng phải nhớ kỹ, Tông Ưu Tuyền là người của ta, không phải là người mà các ngươi có thể động vào. Cô ấy đã uống máu ta, dám động vào, thì ta sẽ khiến cho tòa nhà này tan nát, khiến các ngươi phải chịu phơi nắng to bảy bảy bốn chín ngày.”
Quỷ ảnh kia trợn đôi mắt cá chết lên:
“Ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào chính ngươi mệnh không tốt!” Tông Thịnh lạnh lùng đáp, làm người ta không có cách nào phản bác.
Quỷ ảnh run rẩy, hô to: “Thả ta đi, thả ta, ta chịu không nổi. A!”
Tông Thịnh duỗi tay, lấy đinh gỗ kia rút ra: “Đinh gỗ đào tạo nên thương tổn vĩnh viễn trên ngươi, do đó, cố mà nhớ kỹ, dám động vào Tông Ưu Tuyền thì đinh gỗ đào này sẽ thu thập ngươi đó.”
Bàn tay run rẩy rút về vách thang, sau cùng bức tường lại khôi phục vẻ bóng loáng như bình thường, không có quỷ ảnh nào nữa.
Tim tôi còn đang run rẩy! Tông Thịnh buông tôi ra, cả người tôi vô lực trượt xuống. Hắn nhanh tay đỡ lấy tôi, không tức giận mà nói: “Vậy cũng té xỉu được hả? Xạo quá.”
“Tôi không xỉu, tôi chính là…” Giọng tôi còn đang run rẩy.
Tông Thịnh nhấn thang, rồi cất cây đinh gỗ đào vào trong túi quần, lúc này tôi mới để ý hắn mặc m ột chiếc quần kiểu quân đội với rất nhiều túi để cất đồ.
“Tay hắn, có thể vươn ra hả?”
“Con quỷ kia trong thời tiết tương tự như khi hắn chết, trong điều kiện thời gian và không gian tương tự thì năng lượng sẽ mạnh hơn một chút. Bất quá đáng tiếc là nơi hắn chết lại là thang máy, khi đó chắc tự động đóng cửa, làm đứt tay hắn, hồn hắn vẫn bị nhốt không ra được. hắn muốn cho cô uống máu hắn có lẽ là muốn lấy cơ thể cô làm trung gian để hắn có thể thoát ra ngoài.
“Anh biết hết?! mọi chuyện trong giấc mơ, đều là… sự thật xảy ra ư?” tôi không biết phải lý giải như thế nào. Hắn biết mọi việc trong mơ của tôi, vậy chắc hẳn cũng cảm nhận được khi chúng tôi dung hợp bên nhau. Cảm giác của hắn thế nào? Có giống tôi không?
Tôi chưa nghe được đáp án của hắn đã thấy dưới chân bị lún xuống. Đang ở trong thang máy mà, sao có thể? Hơn nữa sàn thang là bằng đá cẩm thạch nguyên miếng, sao lại có thể lún xuống? nhưng rõ ràng là tôi đang lún xuống, hơn nữa cổ chân tôi lại cảm thấy rất lạnh, lạnh như bị kim loại áp vào.
Tôi chưa kịp phản ứng đã thấy Tông Thịnh móc cây đinh gỗ đào ra, nửa quỳ xuống đem đinh gỗ đóngmạnh xuống mặt đất, đồng thời ôm tôi xoay người ra sau lưng hắn.
Trong ánh sáng lù mù của thang máy tôi thấy sàn thang như một mặt nước, lăn tăn sóng thành những vòng tròn, mà tâm vòng tròn chính là bàn tay dính máu, là nơi vừa đứng ban nãy.
Lúc này, cây đinh gỗ đào đang đóng vào tay con quỷ, nó muốn rút ra nhưng không được, cứ thế giãy giụa.
Tông Thịnh ngồi xổm, nắm tay cổ tay hắn nói: “Còn có mỗi bàn tay thì đừng có quậy.” Dứt lời, hắn dùng móng tay cắt vào đoạn bàn tay đó, bàn tay đứt ra, rơi xuống sàn thang. Tông Thịnh bắt lấy bàn tay đó, ngay lập tức bàn tay hóa thành làn khói đen, tản ra và biến mất. Cây đinh gỗ đào quay về trong tay Tông Thịnh.
Tôi dựa vào góc thang máy, thở dốc hồng hộc, hoàn toàn bị dọa tới khiếp.
Tông Thịnh… thật đáng sợ
Khi đó hắn xuống tay, còn đáng sợ hơn con quỷ chỉ còn bàn tay kia.
Cửa thang máy mở ra, hắn duỗi tay tính kéo tay tôi, theo bản năng tôi lùi lại, tránh hắn. Chân hắn đã dẫm lên cửa thang máy, quay đầu lại nhìn tôi có chút nghi hoặc. Nhìn thấy tôi đang cự tuyệt, hắn không nói nhiều mà trực tiếp kéo tôi ra khỏi thang, miệng nói: “Tính lưu lại bồi dưỡng tình cảm với cái bàn tay kia à?”
Tôi không dám nói lời nào, gần như bị hắn kéo vào trong gian phòng, ném tôi lên giường của phòng ngủ phụ, sau đó mới đi đóng cửa phòng.
Khi hắn quay lại, tôi đang cúi đầu không dám nhìn hắn. Ban nãy, hắn thật kinh khủng. Hắn vậy mà nắm vô cái bàn tay đó, còn chém xuống. {mèo said: bạn nhỏ Tuyền Tuyền à, bạn không thấy con quỷ còn đáng sợ hơn sao, có cái bàn tay ngo ngoe ngo ngoe, bạn nhỏ Thịnh Thịnh đang cứu bạn mà?!}
Tông Thịnh dựa lưng vào tường, nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói: “Cô sợ tôi!” Đây là một câu khẳng định. Hắn có thể khẳng định là tôi sợ hắn. Nhưng mà, ai trải qua cảnh tượng này mà không sợ chứ? Ai biết được, ngày nào đó hắn không vừa mắt với mình có bụp một phát cắt đầu mình xuống không.
Nước mắt tôi tự dưng rơi lã chã, tôi vội lấy tay quẹt đi, không muốn làm hắn bực bội.
“Sợ tôi đến khóc vậy kia à? Tôi có làm cô bị thương gì đâu, việc gì phải sợ? Chẳng lẽ cô muốn bị con quỷ khi dễ thêm vài lần?
Hắn thô lỗ nói khiến tôi khóc lên thành tiếng, càng không biết phải nói sao với hắn.
Hắn bực bội, tháo kính xuống tới gần tôi, đẩy tôi ngã lên giường, đè tôi xuống.
“Đừng khóc!” Hắn gầm nhẹ, “Khóc nữa tôi sẽ… Ngủ đi, rất mệt, ngủ đi. Tông Ưu Tuyền, đừng sợ, thả lỏng chính mình, ngủ đi, ngủ rồi, sẽ không nghĩ bậy nữa. Ngủ đi.”
Tôi không biết Tông Thịnh có khả năng thôi miên không, dù sao thì tôi đã thật sự ngủ ở gác sách, dưới người hắn Meo_mup, dưới giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng của hắn. Chỉ trong vài giây mà tôi đã chìm vào giấc ngủ, ngủ thật sâu, sâu tới mức có thể cảm giác được hồn của hắn, lại một lần nữa tién vào cơ thể tôi, hơi thở của hắn lại vấn vít hấp thụ hơi thở tôi, gắt gao vây lấy tôi. Cảm giác ấm áp khô nóng lại ùa về.
Tay hắn ôm tôi thật chặt, tựa như hắn ở bên trong tôi, mà tôi cũng bên trong hắn. Chúng tôi cứ thế ôm chặt lấy nhau, quấn quanh lấy, đến tận khi rất mệt, thì sẽ ngủ lịm đi rất say.
Lúc tôi tỉnh dậy là do điện thoại đánh thức, trong mơ hồ tôi nghe giọng Lan Lan: “Tông Ưu Tuyền, cậu đang ở đâu vậy? sao không về ký túc xá?”
Tôi vội mở to mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là nửa người trên của Tông Thịnh. Dáng người thật hấp dẫn, nhất là vết thương cạnh xương quai xanh. Vết thương đã khá hơn rất nhiều so với lần đầu tôi thấy, ít nhất nó đã không còn rướm máu.
Động tác tôi làm đầu tiên là đẩy hắn ra, nhanh chóng rút cơ thể mình lui về phía sau, cố gắng cách xa hắn nhất có thể. Nhưng dù xa đến nửa thước vẫn nghe thấy tiếng Lan Lan vang lên từ trong di động của tôi đang trong tay hắn: “Ưu Tuyền! Không phải là cậu đang ở cạnh trai nào chứ?”
Tông Thịnh không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho tôi. Tôi duỗi tay nhận, nhìn lại quần áo vẫn ngay ngắn trên người dù nhăn nhúm: “Uhm Lan Lan, chào buổi sáng.”
“Sáng cái con khỉ! Còn 10’ nữa là giao ban, cậu đâu rồi hả? Gọi vài lần mới nghe là sao?”
“A, giao ban hả? Tớ tớ cúp máy đã, vệ sinh xong gọi cậu.”
Trong lúc tôi nói chuyện, Tông Thịnh lại tới trước cửa sổ ngồi xếp bằng, rèm kéo ra, ánh mặt trời chiếu lên người hắn. Hắn chỉ mặc quần lót boxer, trên người khoác hờ một cái khăn, ngồi đó dưới ánh mặt trời. Hẳn là phơi nắng!