Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi ra khỏi thang máy, lầu hiện rõ ánh đèn hành lang ấm nóng, hoàn toàn yên tĩnh.
Đêm nay, cũng không biết tầng này trừ chúng tôi còn có hay ai ở nữa không.
Trở lại trong phòng, Tông Thịnh đóng cửa lại, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
Tôi dừng chân, anh vào phòng rôi, nhưng trên người tôi nhiều xăng hơn anh nhiều lắm, chả lẽ tôi phải chơ anh tắm xong sao?!
Ngay lúc tôi còn đang do dự, anh đã mở vòi sen, trở lại xem tôi, không nói gì, nhưng dáng vẻ anh đã tỏ là anh đang đợi tôi.
Tôi vội đi tới phòng tắm, cởi bỏ đồ ướt đẫm trên người."anh ra ngoài trước đi em tự tắm!”
“Anh cũng dơ mà!” Nói rồi anh cũng cởi đồ. Cũng không biết quần áo anh dính xăng nhiều ít ra sao. Anh cứ thế quăng đồ ra khỏi phòng. Mà tôi vừa cởi áo ngoài xong cũng ngừng tay.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng anh như vậy ở trong phòng tắm, nhưng mà... sẽ cảm thấy rất thẹn thùng.
"Chúng ta..." giờ quay lại đọc full chương này nhé các bạn. Hẹn gặp các bạn ở Gác Sách chấm com
"Chính là tắm rửa."
Anh nói xong thì lấy vòi hoa sen xuống, xối vào trên người tôi. Đồng thời tay kia cũng cởi nội y tôi ra. Tôi cả người cứng đờ không biết phải l phản ứng ra sao, cứ thế nhìn anh cởi hết đồ của tôi.
Anh vẫn không nói gì. Từ sau khi gặp Lão Bắc anh hầu như không nói gì.
Hẳn là trong lòng anh không thoải mái.
Bàn tay đầy bọt xà phòng của anh xoa lên tóc tôi, tôi nói:
"Tông Thịnh, em biết trong lòng anh khó chịu, nếu không, anh cứ khóc ra đi."
Vừa rồi ta là thật sự nhìn thấy những giọt nước mắt lăn xuống từ đôi mắt đỏ hồng của anh.
Tông Thịnh đã từng hận lão Bắc, thậm chí không gọi lão là gia gia, nhưng Lão Bắc đã nuôi dạy anh suốt bao năm như cháu ruột... chỉ vì muốn khiến anh dung nhập vào khách sạn, trở thành mắt trận.
Ngừoi từng là người thân thiết nhất của mình lại cũng là người muốn giết chết chính mình. là hôm nay, anh thật sự gặp được Lão Bắc, Lão Bắc lại là vì muốn anh có thể sống sót, mà không màng đến việc gãy chân, đi tìm đứa trẻ mới, còn tự tay hoàn thành hành lễ, biến đứa nhỏ kia thành mắt trận cho chín năm kế tiếp.
"Vì sao khóc?" Tông Thịnh bàn tay cứ thế lướt trên người tôi tẩy rửa hết xăng dầu. Đàn ông, cũng không biết dùng sữa rửa mặt, trực tiếp đã nói: "Nhắm mắt."
Tôi theo bản năng phục tùng, anh đã trét đầy bọt xà bông lên mặt tôi.
"Ứ" tôi phát ra thanh âm bất mãn nhưng cũng không dám mở mắt, chỉ có thể vươn tay, sờ soạng rửa hết bọt trên mặt.
Vừa chìa tay, lại đụng phải ngực Tông Thịnh. Anh không mặc quần áo, dáng người thật tuyệt, có thể nhìn thấy cơ bụng cùng đường nhân ngư.
Tôi ngượng ngùng rút tay lại, anh cũng giúp tôi rửa sạch bọt trên mặt, dùng khăn lau mặt tôi.
“Mắt đỏ rồi kìa!” Anh nhẹ giọng nói.
Tôi nhận khăn lông lau khô mình rồi nhìn Tông Thịnh bôi xà bông lên người.
Anh cũng chẳng tốt lành hơn là mấy, tháng mười, thời tiết vẫn còn nóng, anh chỉ mặc áo ngắn tau nên trên tay, phía trước ngực cũng đầy dấu xăng.
Tôi run run ngón tay, sờ lên bọt xà bông trên ngực anh."Tông Thịnh, thực xin lỗi."
Tôi khẽ nói. Bất cẩn khiến bọt bay lên mặt anh.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, tôi láy vòi sen xịt vào mặt anh.
Anh quay mặt, nhắm mắt lại. Nhưng không có nói tôi tiếng nào.
Tôi tắt vòi sen, dùng khăn lông lau nước trên mặt anh. “Mắt anh cũng đỏ nè!”
“Ừ, bị nước vào mắt!”
Anh thản nhiên nói.
Loại tình huống này, không phải anh sẽ mắng tôi vài câu sao? Tôi rõ ràng là cố ý, nhưng anh thì không. Anh chính là thản nhiên nói xong, sau đó dưới vòi sen, đưa tay ra ôm lấy eo tôi; đầu gục trên hõm vai tôi, thân thể chúng tôi quyện vào nhau giống như lúc trong kết giới kia...
Từng tấc thịt da đều cảm nhận sự tồn tại của anh.
Anh thì thầm bên tai tôi