Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

chương 142-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi biết bọn họ nói được làm được. An ninh khách sạn chính là vậy, nếu nói không được thì bọn họ sẽ không chủ động xử lý chuyện như vậy, không khuyên được thì báo cảnh sát.

Tôi chỉ có thể bước ra khỏi khách sạn dưới ánh mắt theo dõi sát sao của bảo vệ.

Cái này cũng chưa tính là gì, bảo vệ kia sau khi ra cửa còn nói: “Đi mau đi, đi mau, chạy tới đây mà quậy làm gì. Ở nhà phải tốt hơn không. Đi đi, đi xa chút! Nếu không tôi đi báo, không phải là cảnh sát đâu mà trực tiếp báo bệnh viện tâm thần.”

Tôi thì thầm trong miệng: “Đây cũng là phục vụ năm sao, ra cửa liền trở mặt!” Bất quá tôi cũng không có đi xa, mà đi loanh quanh ở bãi xe của bọn họ tìm chiếc xe con màu đen, là xe của Lữ tổng. Trước cửa khách sạn tìm mãi không thấy xe, tôi lại vội vã đi xuống bãi đỗ xe ngầm. Tìm được xe, tức là có cơ hội cùng cô ta nói vài lời.

Tôi thấy mình cũng còn may, ban sáng đã ăn uống đàng hoàng, nếu không giờ xuống hầm tìm xe thì sẽ rất mất sức. Sau một tiếng, tôi tìm thấy xe. Tôi có thể tìm được vì xe cô ta và xe của ông Tông Thịnh rất giống nhau, mà biển số xe là của thành phố kế bên.

Tìm được xe, bắt đầu canh giữ xe.

Đến tận hơn mười một giờ trưa tôi mới chờ được Lữ tổng. Cô cùng thư ký bước ra khỏi thang máy, còn đang nói chuyện đấu thầu, nhìn thấy tôi thì thư ký trở mặt ngay, lạnh giọng nói: “Cái con điên này sao lại tới đây nữa rồi! Sao lại ấn tượng với chung ta tới vậy chứ?”

“Lữ tổng.” Tôi mặc kệ kia cô ta nói cái gì, nói thẳng với Lữ tổng, “Ngày hôm qua, người gửi phong bì cho khách sạn gửi cho cô, cũng là tôi làm. Tối hôm qua tôi làm như vậy, cũng là muốn cô hiểu rõ tình hình của tòa cao ốc đó, thật sự, tôi chỉ muốn cô lần này đừng tham gia đấu thầu. Tôi biết, với cô thì việc này có thể kiếm được tiền, nhưng với chúng tôi mà nói thì tiền bạc không phải là vấn đề. Tòa nhà đó có bị ma quỷ ám không, chỉ cần cô đọc tư liệu sẽ thấy, nếu không sẽ không có chuyện đấu thầu mà không ai thèm tham gia. Tôi không biết lần này ai bắn tin cho cô, khiến cô phải tới đầu thầu, nhưng tôi có thể thấy việc cô tới đấu thầu là việc ngoài dự tính. Cô thật sự hiểu rõ về tòa nhà Linh Linh sao? Bên trong từng có người chết, cô có bao giờ điều tra qua chưa?”

“Ta không phải cảnh sát, ta chỉ biết hung trạch, ta có thể đè giá mua, trùng kiến xong lại bán ra. Có tòa nhà nào mà không có người chết, có nơi nào không có ma cỏ?”

“Vậy cô có biết ở chếch chếch tòa nhà Linh Linh là khách sạn Sa Ân cũng bị ma ám không? Chúng ta mua lanh canh cao ốc, kỳ thật chính là muốn chống lại khách sạn Sa Ân. Lữ tổng, tôi nói những lời này với cô, không phải sợ việc tiết lộ tin tức ch ocô, vì thậm chí tôi còn cảm thấy cô chính là cứu binh của bên Sa Ân tìm tới.

Nhưng mà, viêc ở Sa Ân không chỉ đơn giản là quỷ ám, không đơn giản như vậy, mà nó còn ảnh hưởng tới xung quanh. Chắc chắn, toàn bộ tài vận, sức khỏe và hào vận thế của tòa nhà Linh Linh cũng sẽ bị nó hút sạch.

Những việc này chắc chắn cô chưa từng điều tra qua. Cô quyết định rất đột ngột, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị hơn nửa tháng.

Lữ tổng. Cầu xin cô, rời khỏi đi. Tòa nhà Linh Linh với cô mà nói thì việc buông tay chính là bảo vệ vận thế tốt của cô bây giờ, còn với chúng tôi, chính là cơ hội để chống lại Sa Ân.

Lữ tổng, chỉ cần cô dùng thêm vài ngày điều tra, điều tra tòa nhà Linh Linh, điều tra khách sạn Sa Ân, thêm những căn nhà xung quanh, cô sẽ tin tưởng điều mà tôi nói.”

Lữ tổng cười: “Thật sự nói giỡn sao. Công trình cả trăm triệu mà cô dùng vài lời nói mà muốn tôi rời bỏ. Thật vô nghĩa!”

Nói rồi cô ta vòng qua tôi lên xe.

Tôi cúi người, sát vào cửa sổ xe nói: “Lữ tổng, Lữ tổng, cô có thể không tin tôi, nhưng cô nhất định phải cẩn thận hành sự, điều tra một chút tòa nhà Linh Linh cùng những căn nhà quanh đó. Rời khỏi, đối với cô mà nói không phải là công trình tổn thất trăm triệu, mà là bảo vệ hiện tại...”

Xe rời đi, tôi nhìn chiếc xe lao lên khỏi con dốc, bao nhiêu nước mắt đã cố nén lại không chịu nổi mà trào ra. Tôi đưa tay quệt nước mắt, hít một hơi thật dài.

“Khóc cái gì? Còn có thời gian, nói không chừng cô ta vừa lên xe sẽ bàn với thư ký, điều tra thông tin về tòa nhà Linh Linh và khách sạn Sa Ân. Thôi nào, kiên trì! Còn có thời gian!”

Đấu thầu vào sáng hôm sau, Lữ tổng ra cửa rồi, mình vẫn còn có thể ở lại đây chờ tới khi cô ấy trở về.

Tôi buộc bản thân tìm cái gì ăn, ăn không vô cũng phải ăn, nếu không đến tối sinh bệnh thì sao?! Tôi không dám chờ ở gần khách sạn, mà ra ghế chờ ở trạm xe bus đợi. Tôi nghĩ, chỉ cần nhìn thấy xe Lữ tổng thì chạy thẳng xuống hầm, nói chuyện thêm.

Có đôi khi, xem TV tôi cảm thấy cái loại đối xử với nữ chính như vầy thật quá giả tạo. Làm gì mà trùng hợp vậy. Nhưng mà, hiện thực đã chỉnh tôi như vậy đó.

Trời đầu thu, nhoáng cái đã mưa. Ban ngày vừa hơn ba mươi độ, nóng đến chảy mỡ, thì 7 giờ tối trời chuyển gió, chỉ trong nháy mắt đã tuột xuống mười độ. Hơn nữa, còn mưa nhỏ, khiến người ta cảm thấy lạnh càng thêm lạnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn mưa bay dưới đèn đường, cảm thấy thật nhức đầu. Cả ngày tự mình cổ vũ bản thân, nhưng bao nhiêu dũng khí đã bị mưa tưới ướt sạch. Thật đáng thương, tôi còn không mang theo dù.

Tôi tự nói khẽ với bản thân: “Mưa thì mua dù! Tiếp tục chờ đi.”

Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, vừa đứng dậy đã thấy một chiếc xe việt dã thắng gấp sai luật, biển số xe.... Rõ ràng là xe Tông Thịnh.

Anh xuống xe, kéo áo gió, mặt lạnh băng đi về phía tôi. Tôi tưởng anh biết chuyện ngu xuẩn tôi làm tối qua, là tôi làm hỏng việc của ông, làm cho mọi việc rối lên, anh sẽ chán ghét tôi mất.

Trên mặt anh không có một chút biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ đi tới. Cứ như vậy đi đến trước mặt tôi, sau đó nói: “Không mang dù? Hừ! Anh cũng không mang! Tông Ưu Tuyền, em có thể nói cho anh biết em đang làm gì ở đây không?!”

Tôi cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn mắt anh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Tôi vừa nói, đã mang cảm giác đang nức nở rồi.

Anh thở hắt ra, nói: “Tận Tâm đã gọi điện thoại cho ông, nói bọn họ không tham gia đấu thầu nữa, vì có người ngồi đây canh bọn họ cả ngày, kêu bọn họ đi điều tra tòa nhà Linh Linh và khách sạn Sa Ân. Chiều nay, bọn họ đã điều tra, quyết định rời khỏi, em còn ngốc nghếch ngồi đây canh tới bao giờ?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio