Tông Thịnh không nói gì, một ngụm uống hết trà, sau đó đứng dậy, lôi tôi “Đi thôi!”
Tôi còn cầm đũa trong tay, vội vã kêu: “Ui ui!”
Tôi vội buông đũa đi với anh, cảm giác có gì đó không đúng, lúc này không nên phản bác gì với anh.
Ngưu Lực Phàm vội chạy ra theo nhưng Tông Thịnh không buồn chờ hắn, kéo tôi thẳng lên xe rồi lái đi thẳng.
Ngưu Lực Phàm đứng dậm chân ở cửa tiệm dê: “Trời ơi, làm sao tui về đây hả? Tui đâu có mang xe.”
“Ngưu Lực Phàm...” Tôi nhỏ giọng hỏi trên xe, vốn muốn nhắc nhở cho Thông Thịnh biết còn một gã Ngưu Lực Phàm ở cửa quán… Tông Thịnh căn bản không phải là không thấy, mà là không muốn để ý tới, lúc này, nếu tôi còn nhắc lại chắc anh sẽ không vui.
Xe chạy ra đường lớn sáu làn xe ở vùng ngoại ô, anh dừng xe ở ven đường, cởi dây an toàn rồi châm thuốc hút, không hề có ý xuống xe.
Tôi ngồi bên cạnh, ngắm sườn mặt anh chờ anh nói chuyện.
Khuôn mặt anh nhìn nghiêng rất tuấn tú, cũng thực đàn ông.
Anh rất ít khi hút thuốc, những lúc hút không phải là phiền lòng thì có việc gì đó đặc biệt. Cảm giác là không phải anh nghiện thuốc. Lâu sau anh mới nói:
“Ưu Tuyền, anh và người bình thường thật sự không giống nhau.”
“Ơi, em thấy giống nhau mà.”
“Em nghe anh nói.” giọng anh có vẻ không ổn, mày nhíu chặt.
Tôi gật gật đầu, thực ngoan ngoãn nghe anh nói.
“Móng tay anh không thể dùng đồ bấm thông thường mà cắt, nó cứng và sắt giống như dao vậy, chỉ có thể dùng giũa để mài. Trên người anh nếu có vết thương thì sẽ rất nhanh bình phục, thậm chí còn không lưu lại sẹo. Hơn nữa, người thường sẽ ăn cơm để có năng lượng cho cơ thể. Anh, có thể ăn cơm, nhưng cũng có thể thông qua em để lấy năng lượng.
Khí - hơi thở, chuyện này, giống như quỷ. Anh không hấp thu được khí của người khác, mà chỉ có em, vì chúng ta có huyết khế nên linh hồn chúng ta có thể tương dung.
Nói cách khác, sự trao đổi chất của anh nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng mà anh không già đi, và cơ thể anh sẽ không tiêu hao năng lượng của bản thân, em hiểu không?”
Tôi gật gật đầu, cho dù có chút không rõ, lúc này, cũng không dám hỏi.