*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi biết bà Tông Thịnh không nói chuyện dễ nghe như vậy, nhưng cũng không nghĩ là bà không để cho hồ Điệp nửa đường sống tới mức vậy.
Có lẽ, đây cũng là do Tông Thịnh tính kế, với sự nuông chiều của bà anh với anh thì nếu anh thực sự thích ả, chỉ cần anh nói một câu thì bà anh cũng sẽ không làm như vậy.
Xe dừng lại ở nhà tang lễ, một người phụ nữ đang khóc lóc đi ra từ nhà xác, người đó tôi nhận ra, chính là cô của đứa bé kia. Lúc trước ở bệnh viện thì người an ủi mẹ đứa bé chính là chị ta. Tôi có chút nghi hoặc, ba đứa bé đâu nhỉ?
Người phụ nữ đi cùng một hai cảnh sát, người cảnh sát kia nói chị ta ký tên vào một tài liệu gì đó, còn hỏi chị ta có muốn đi cùng xe cảnh sát vào nội thành không nhưng chị từ chối. Chị ta nói muốn ở đây chờ người nhà tới, người đã chết là chị dâu của chị, dù gì cũng phải đưa người về nhà.
Cảnh sát đứng an ủi vài câu rồi rời đi. Tôi nghĩ người nhà của người ta đã tới rồi thì không biết việc chúng tôi đi xem thi thể có được cho phép không nữa.
Ngưu Lực Phàm đi về hướng nhà xác, người đàn ông lớn tuổi trông nhà xác vừa pha trà vừa hỏi: “Các ngươi muốn tới xem ai? Ở đây không có hỏa táng nên thi thể cũng chẳng có mấy cái đâu.”
Ngưu Lực Phàm nói: “Chính là người hôm qua bị xe tông chết ạ.”
Ông ta mắt sáng lên, lập tức nói: “Các ngươi là người gây tai nạn hả? Đừng có nhìn, người đã chết rồi, người nhà người ta còn ở bên ngoài, đi ra thương lượng chuyện phí mai táng đi.”
Ngưu Lực Phàm chép miệng: “Chú à, không phải bọn con gây ra chuyện đâu.”
“Vậy hai người nhìn ngó cái gì? Tự mình đi kiếm xui xẻo làm chi?”
“Bọn con, bọn con phải nói mấy câu với thi thể đó.”
Ngưu Lực Phàm vừa nói xong thì ông ta đã đẩy đẩy cái kính trên sống mũi mà nói:
“Cùng người chết nói chuyện sao? Thôi đi, các ngươi nghĩ mình là ai hả? Nơi này không có việc của mấy đứa, cũng không phải là chỗ cho mấy đứa tới chơi đâu. Đi thôi, đi thôi.”
Tôi nhìn có vẻ không đi theo cách này được nên đi thẳng ra ngoài, đứng sau lưng người phụ nữ kia, chờ chị nói điện thoại xong. Tôi nghe chị nói bằng tiếng địa phương, cũng không hiểu lắm, chỉ loáng thoáng là tìm thấy chị dâu rồi, đã chết, đang ở nhà xác chờ người đó tới xử lý. Nhưng có vẻ đối phương không muốn tới, chị ta cứ phải khuyên. Cuối cùng, bên kia cúp máy trước, chị ta hít mũi, xoay người thấy tôi.
“Cô, có việc gì sao?” chị hỏi.
“Chị à,” tôi nói, “chúng ta từng gặp qua, người phụ nữ ở trong kia nữa, chúng ta từng gặp nhau rồi.”