Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

chương 190-2: sử dụng người giấy làm gì?! 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà của bà ta không giống nhà NgưuLực Phàm kiểu cổ mà là một tòa nhà lớn hai tầng. Bà ta vừa mở cửa vừa nói trong nhà không có ai. Bà ta có hai đứa con đều đi học trên huyện, không tới kỳ nghỉ thì cũng không về nhà. Ý tứ thực rõ ràng, bà ta mời Tông Thịnh tối nay lưu lại làm ấm giường đây mà.

Ý niệm này vừa xuất hiện, trong đầu tôi hiện ngay lên hình ảnh Tông Thịnh đôi mắt mê ly dựa vào bộ ngực hùng vĩ của bà ta. Hừ, thật ghê tởm a.

Tông Thịnh cùng tôi giữ khoảng cách với bà ta, chậm rãi đi theo. Âm hương trong tay bà ta đưa nhờ Tông Thịnh châm lửa.

Bà ta đi trước, ba người chúng tôi không nhanh không chậm, đi theo sau cách xa tầm mười mét.

Ở quê mà nói, mười mét là khoảng cách khá xa. Đường thì không có đèn, cũng không có đến một bóng người.

Thím bảy tay nắm chặt cây nhang nói:

“Ta là thật sự sợ hãi. Các ngươi không thể làm hộ, hay là cho một người tới bên cạnh tôi sao?”

Tông Thịnh lùi lại cạnh hai người chúng tôi nói: “Ta không muốn để chồng bà hiểu lầm. Đi thôi, đi về hướng chỗ ông ta xảy ra chuyện.”

Bà ta, mặt đã không ít nếp nhăn nhưng vẫn cố đá lông nheo vói Tông Thịnh… hiệu quả thị giác thật sự mạnh quá!!!

Bà ta bắt đầu chậm rãi ra ngoài. Chúng tôi g a c s ach. com cũng chậm rãi đi theo sau. Bà ta cũng bắt đầu im lặng, đi ra ngoài thôn. Ngưu Lực Phàm nhỏ giọng kể cho chúng tôi nghe, chồng ba ta say rượu, chạy xe máy đụng vào xe vận tải lớn. Bởi vì ông ta uống say, hơn nữa là ông ta đâm vào người ta nên tiền bồi thường không đáng bao nhiêu.

Từ từ chậm rãi đã đi ra khỏi thôn. Buổi tối mùa thu, nhiệt đội tương đối thấp.

Tôi kéo áo khoác lấy điện thoại ra xem cũng đã hơn 11 giờ đêm.

Tông Thịnh không nói gì, anh mặc áo thun ngắn tay, tay nhét vào trong túi quần. Ngưu Lực Phàm cũng đã mặc áo khoác nên căn bản là không sợ gió lạnh.

Bóng người phía trước mơ hồ, càng ngày càng mơ hồ. Lúc này, ngay cả tôi cũng thấy dường như có một bóng người đi theo phía sau lưng thím bảy. Đôi tay người đó dường như còn bóp chặt cổ bà ta.

Người nọ chính là treo ở sau lưng, không phải cõng, cũng không phải đi theo, thật giống như là dán chặt vào bà ta. Khoảng M e o m u p cách hai người rất gần. Bà ta đi, hắn cũng đi, tay chân dường như hoàn toàn đồng điệu cử động.

Bóng người kia rất mơ hồ, giống như những tấm ảnh ma quỷ mà người ta chụp được, rất mơ hồ, không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa người mà thôi.

Thím bảy dừng bước, không biết là có phải bà ta đang nói chuyện không. Tông Thịnh cũng không có ý tiến lên xem mà đứng ở ven đường, đưa cho Ngưu Lực Phàm một điếu thuốc nói, nói: “Ngày mai anh đưa Ưu Tuyền tới khách sạn Sa Ân trước, rồi đưa cô ấy về nhà, mấy ngày này, để cô ấy ở nhà đi vậy.”

“Em không muốn về. Về nhà, những người trong thôn…”

“Bọn họ thích nói gì thì kệ họ. Về sau, anh cưới em linh đình, bọn họ tự khắc sẽ biết xấu hổ.” Anh nghĩ thêm rồi nói, “Không thì em về nhà chúng ta ở đi, chỉ là ở đó thì chỉ có một mình em, mọi chuyện đều phiền toái.”

“Thôi, em về nhà anh đi, tốt hơn về quê nhiều.”

Chúng tôi bên này đang nhỏ giọng thương lượng, thím bảy bên kia đã mắng to: “Cái gì? Chết cũng chết rồi mà còn đòi này kia sao?”

Thím bảy thở phì phì mà ném cây nhang trong tay vào bụi cỏ ven đường nói: “Cho ông, tôi đốt cho ông! Đã chết mà còn không đứng đắn!”

Thím bảy xoay người đi về phía chúng tôi, không hề sợ hãi hay kinh hoảng gì mà chỉ có phẫn nộ: “Ngươi tới nghe một chút đi, lão chồng ta, ta đi theo nam nhân khác thì thành giày rách lão không thèm nữa. Nhưng lão không thể cam tâm để ta như vậy, đòi ta bồi cho lão một nữ nhân khác. Ta phải đi đâu tìm nữ nhân chịu theo lão đây?”

Tôi nghe xong cũng cảm thấy rất hoang đường. Tôi quay sang nhìn Tông Thịnh, chắc anh cũng đang hoang mang, chẳng biết đi đâu tìm người chịu để cho lão kia ôm ấp. Nhưng không ngờ, Tông Thịnh rút ví lấy ra một tấm danh thiếp nói:

“Bà tìm người này, kêu kiếm cho bà một người, nói là nữ nhân xinh đẹp, kêu hắn giúp cho nhanh chóng. Thất tiếp theo hoặc ngày mười lăm thì đốt cho chồng bà.”

“Cái gì, nữ nhân xinh đẹp? Bao nhiêu tiền vậy? Cho dù người ta bán thì không chừng cũng…”

“Người giấy bồi! Bà nghĩ gì vậy?!” Tông Thịnh lạnh giọng cắt ngang. Tôi cũng nghĩ tới tiết Thanh Minh, cũng thấy mấy tiệm bán ven đường bán đủ loại người giấy mỹ nữ Nhật Bản, Thái Lan, Việt Nam, Hàn Quốc, đến cả sóng thần ngực bự Hoa Kỳ cũng có. Khi đó, tôi từng suy nghĩ, mấy thứ này để làm gì, giờ mới hiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio