Dưới chân chúng tôi là gạch vụn của tòa nhà, Lan Lan không biết sao lại trượt chân, ngã lùi về phía sau. Mà sau lưng cô ta lại là hố sâu, ngã xuống sẽ không biết thế nào. Ngay lúc cô ta té nhào, tôi vẫn đang nắm tay cô ta, trong giây phút ấy, tim tôi như hụt mất một nhịp. Chỉ cần chút sơ sẩy tôi cũng sẽ ngã theo.
Hiện tại chúng tôi thế này không biết là do cô ta và bọn chúng thiết kế, hay là Vương Càn đang truyền tin cho tôi?! Nếu là do bọn chúng thiết kế, vậy đêm nay không chừng tôi sẽ phải mất mạng nơi đây.
“A, Ưu Tuyền.” Cô ta hét lên.
“Lan Lan, từ từ, tôi đỡ cậu.” Tôi nhẹ giọng, lúc này nếu tôi lại nói gì kích thích không chừng cô ta sẽ thật sự lôi tôi ngã xuống.
“Ưu Tuyền, tớ không dám, cao quá!”
“Không có việc gì đâu, tớ đỡ cậu, nhích lại đây đi, cái hố này còn cách xa mà.”
“Chỉ có nửa bước thôi, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, đừng có buông tay, đừng đẩy tớ xuống. Tớ biết lúc trước tớ có lỗi với cậu, nhưng đừng bỏ mặc tớ huhu…” cô ta khóc toáng lên.
Trong lòng tôi thầm nhủ, tôi còn đang s ợ cô kéo tôi xuống đây này. “Lan Lan lại đây, đi theo tôi từ từ đi tới.”
“Không được, chân tớ nhũn cả rồi.” nói tới đây, cô ta ngồi thụp xuống.
“Đừng ngồi, tôi kéo cậu từ từ lại đây.”
“Chân tớ mềm nhũn thật mà, cao quá!”
Tôi muốn khóc, với tư thế của chúng tôi bây giờ, thật sự ai cũng đều trong tình trạng nguy hiểm.
“Lan Lan, những tòa nhà n ày đều có théo trên mặt đất, không sập nổi đâu, hơn nữa, còn cách miệng hố khá xa, nhích sang đây nào.”
Hiện tại, hai chúng tôi đang ở thế cân bằng, nếu cô ta dùng lực cho dù là không cố ý thì tôi cũng có khả năng bị cô ta kéo rớt xuống mất.
Trong lòng tôi không ngừng tính toán làm sao để kéo cô ta lại đây. Tôi nhớ lại lúc trước ở ký túc xá, có lần thấy một con rắn cô ta đãa có thể nhảy xa cả khúc, tôi liền hô to:
“Á! Trong hố bò ra một con rắn to quá!”
“A ~” cô ta kêu lên sợ hãi, vội nhào về phía tôi, xém nữa xô tôi đập vào tường. Tuy sau lưng bị đập đau, nhưng ít nhất chúng tôi đã ở chỗ an toàn. Tôi xoa lưng đau, nghe cô ta nói: “Rắn to rắn to…”
Ở chỗ này đương nhiên không có rắn lớn, nhưng tôi lại nghe thấy dưới hố rtuyền tới tiếng ồng ộc, nghe như kiểu ống thông khí mở ra. Tôi không biết ở đây có ai, chỉ biết dựa vào tường, tôi itn là cô ta cũng nghe thấy âm thanh kia.
Vì chúng tôi đều không biết bên dưới có gì, nên tôi lựa chọn kéo cô ta chạy ra sau cánh cửa. Có lẽ, cánh cửa này chính là chỗ duy nhất giúp chúng tôi trốn khỏi cái hố to kia, nhưng cách đó chỉ khoảng một mét chính là mấy tấm lưới phòng hộ. Nói cách khác, cách đó một mét sẽ là khoảng không bên ngoài tòa nhà. Lan Lan túm chặt tay của tôi: “Cậu nghe không, hình như là quỷ đó.”
“Đừng nói chuyện.” Hiện tại cô ta đang túm chặt tay tôi, đầu sát vào tay tôi, chỉ cần cô ta dùng chút sức đẩy thì tôi sẽ ngã nhào ra khỏi tòa nhà. Mấy tấm lưới bảo hộ này, không thể nào đỡ nổi một người. Tòa nhà này đã bị bỏ hoang, lại cũ, nên lối đi rất hẹp. Tôi cơ bản là không có cách nào tránh né.