*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngưu Lực Phàm nhìn hoang mang, chớp mắt nhìn tôi, nhìn quanh, rồi lại nhìn tôi mới nói: “Cậu ta làm sao nữa?”
“Anh đừng quan tâm anh ấy thế nào, anh trả lời em trước, lúc thấy anh ấy là thời gian nào? Ở đâu? Và bộ dáng anh ấy thế nào?”
Hắn suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Không phải tầm 10 giờ sáng đó em gọi anh sao, anh cúp máy xong thì nhận điện thoại của cậu ấy. Anh lái xe qua đón khoảng 11 giờ hơn, chưa tới 12 giờ! Anh gặp cậu ấy trong ngõ nhỏ sau lưng tòa nhà Linh Linh. Lúc đó trông cậu ấy cũng không có gì đặc biệt.”
“Quần áo thì sao? Trên người có dấu vết gì không? Có vết máu không?”
“Em hỏi làm gì? Có gì sao?! Cậu ấy nhìn bình thường đứng đó chờ anh thôi! Cậu ta anói với anh rằng sự việc tối hôm trước là do cậu ta làm, nên giờ phải đi trốn. Nói cho anh hai vạn, kêu anh mạo hiểm chở về nhà của anh ở quê!”
“Trên người anh ấy không có vết máu sao?”
“Không có bị thương thì lấy đâu ra máu? Vết thương trên vai không phải có từ trước rồi sao?”
Tôi nhắm mắt lại, thở dài. Suy nghĩ một chút. Tông Thịnh ra tay với Thảm Kế Ân là đêm khuya, cũng không biết là khoảng giờ nào, nhưng chắc chắn là buổi tối.
Lúc Ngưu Lực Phàm đi đón Tông Thịnh là giữa trưa, tức là có một đoạn thời gian hổng ở giữa đủ để anh đi thay quần áo tắm rửa. Chỉ có điều, vì sao anh phải đi thay đồ tắm rửa rồi đứng ở đó chờ Ngưu lực phàm tới đón?!
Tông Thịnh là đang giả vờ gì đó với chúng tôi, hay còn gì dấu diếm chúng tôi?
Trong lòng tôi bỗng xuất hiện ý này. Tim tôi chùng xuống, trong lòng có cảm giác trống rỗng. Hai tháng qua, chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, đã cùng nhau đối phó mọi thứ, sinh tử cũng đã từng đối phó cùng nhau, tôi đã vô cùng tín nhiệm anh, dù cho anh đã nói với tôi bao lời tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn bỏ qua tất cả mà trợ giúp. Tôi không muốn nhìn thấy anh chết. Nhưng tôi lại không nghĩ tới anh lại lừa gạt tôi, thậm chí, có thể chúng tôi cũng chỉ là một con cờ của anh.
Nghĩ lại hai ngày trước khi vào khách sạn Sa Ân, Tông Thịnh nấu cơm cho tôi ăn, tôi giặt quần áo gấp chăn màn. Cuộc sống đơn giản này khiến tôi thật sự hạnh phúc. Nghĩ lại những thứ đã trải qua, rồi bảo, chờ mọi việc qua hết, chúng tôi cùng nhau về quê. Cả đời cùng nhau sống thật đơn giản, thật sảng khoái, đến lúc đó có lẽ chúng tôi sẽ cùng nhau sinh vài đứa con.
Vốn tôi định kiên trì tiếp tục, hy vọng vào tương lai, vậy mà giờ đây tôi lại phát hiện ra, Tông Thịnh đang lừa gạt chúng tôi.
Ngưu Lực Phàm ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi và nói: “Sao lại khóc rồi? Có gì mà khóc? Thật không hiểu con gái mấy cô, nói khóc là khóc ngay được!!”
“Không có a, em không có khóc, có cái gì đâu mà khóc.” Tôi đưa tay lau lung tung trên mặt, hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân rằng ‘Chuyện như bây giờ cũng không phải là tệ nhất.’ Những chuyện này không phải là cũng từng trải qua rồi sao? Giờ thì khóc cái gì? Tôi phải kiên cường hơn!
Ngưu Lực Phàm đứng lên, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai chú ý tới chúng tôi mới nói: “Sao lại thế chứ, mà em có tìm được Vương Càn không?”
“Tìm được rồi, bất quá hắn không có nói với em rằng Thẩm Kế Ân ở đâu. Gã khiến bọn em ngất trong thang máy đó, chính là như vậy. Em cái gì cũng không biết!”
“Ớ, Thẩm Kế Ân không xuất hiện, Tông Thịnh cũng không xuất hiện. Tông Thịnh nếu xuất hiện thì khẳng định sẽ bị trở thành nghi phạm giết người.”
Tôi cắn môi, cố kiềm chế bản thân nói ra một câu trong lòng, “Anh ấy vốn dĩ chính là nghi phạm giết người.” Nhưng những lời này cũng chỉ có thể chôn ở trong lòng tôi mà thôi.
“Vậy thôi, em cứ ở lại bệnh viện đi, dù sao tiền chữa bệnh đều do khách sạn bọn họ thanh toán. Anh về trước. Em có thể tự mình về phòng không? Có cần anh phải đưa lên không?”
“Không cần, anh đi về trước đi, em muốn ngồi lại đây một chút. Em có cầm điện thoại theo, chút nữa em gọi mẹ xuống đón được rồi.”
“Vậy em tự chiếu cố bản thân!” Ngưu Lực Phàm cứ thế rời đi.