“Đừng nha, dù anh ấy không làm thì vẫn có thể coi như bạn bè mà. Còn nữa, nếu như anh ấy thật sự là con cháu của Ngưu tiên sinh, không chừng Thẩm Kế Ân sẽ tìm anh ấy tới đối phó anh đó, nhiều bạn vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù chứ.”
“Ông nội Ngưu Lực Phàm thì được, ba hắn cũng được, nhưng tới đời hắn thì không ai dạy dỗ, toàn tự đọc sách, xem bút ký, chỉ là đồ lý luận suông. Anh thấy có lẽ do người trong nhà bảo hộ hắn ta, chỉ để hắn làm chủ hiệu cầm đồ mà sống cho qua ngày thôi.”
“Chúng ta lại lôi anh ấy vào việc này, có phải có lỗi với ba mẹ người ta không?”
“Chuyện thế này, trong mệnh hắn đã định sẵn có một kiếp này.”
“Ăn cơm đi.” Tôi đẩy thức ăn tới trước mặt anh. “Làm xong chưa? Anh ăn trước đi, công việc không phải một ngày là xong.”
Tông Thịnh nhìn tôi. Tôi tủm tỉm cười đem thức ăn đẩy tới trước mặt anh.
Anh đưa tay nhận lấy rồi nói: “Ăn xong em về nhà đi. Mai mang qua đây cho anh bộ quần áo, đừng có đứng đây mà câu dẫn anh.”
“Là tự anh ý chí không kiên định mà.” tôi thì thào, rồi lấy cơm ăn.
Đồ ăn còn nóng, ăn khá ngon, còn có cả canh nữa. Nhìn đồ án cứ xoay tròn trên màn hình, tôi nói: “Chỗ kia là cây cột lớn hả? Ngày đó ở kho hàng, lúc anh đưa em chạy, em có cảm giác lúc đi vào kết giới thì có chạm vào cây cột.”
“Ừ, xem ra mắt trận khả năng chính là ở kia. Chỗ đó không phải trung tâm của nhà kho cũ, nhưng nếu đặt trên nền khách sạn Sa Ân thì đó chính là trung tâm.
Nói cách khac, nếu chúng ta không làm ra hình đồ này trước, khi tới kho hàng thì rất có thể chúng ta sẽ xem cây cột đó là trung tâm. Chỗ này sẽ có chút khác biệt về không gian. Đây chính là bố cục ngụy trang hoàn hảo.
Trước đây từng có một kiến trúc sư rất giỏi, ông ta biết cách vận dụng các khoảng không gian, thiết kế các tầng nhà chồng lên nhau, rồi lại dùng tường kép… nói chung ông ta xây dựng khái niệm không gian chồng lên sẽ tạo ra ảo giác. Khách sạn Sa Ân cũng dùng cách này.
Có điều, thời xưa thì cách này rất lợi hại, nhưng hiện giờ công nghệ cao, khi máy tính vẽ ra bản đồ, dùng phân tích kết cấu 3D thì sẽ tính toán ra được hết, cho dù tính không kỹ vẫn có thể lý giải được nhiều thứ.
Lần sau, chúng ta tới kho hàng, dù cho mắt nhìn có vẻ là sai nhưng thực tế lại đúng, đến khi đó, nhất định phải vứt bỏ cảm giác của m ình mà tin tưởng vào công nghệ cao.”
Tôi nhìn anh, những lời này không giống như có thể xuất phát từ một người như anh. Nội sự tồn tại của anh đã là thứ mà khoa học không thể giải thích. Anh còn đi theo Lão Bắc nhiều năm như vậy, giờ lại bảo phải tin vào công nghệ cao.
Tôi bật cười. Anh lại nhìn tôi, “Cười cái gì. Giờ anh cần máu của Thẩm gia, có lẽ Thẩm Hàm chính là nguyên liệu tốt nhất.”
Anh vươn tay quẹt vết mỡ trên miệng tôi: “Lấy chút xíu máu thôi, không chết được. Thẩm Kế Ân kia, hẳn là thao tác sai lầm, mới có thể làm cho người ta chết. Mà ngay lúc đó Ngưu tiên sinh, hoặc là Lão Bắc, sợ hãi Thẩm gia truy cứu trách nhiệm, mới có thể nói dối. Vậy mới tạo ra một kẻ sống không ra sống chết không ra chết như Thẩm Kế Ân để trấn cho Thẩm gia, Thẩm gia thì lại cho là cho rằng bọn họ lợi hại. Loại thủ đoạn này, bọn bịp bợm giang hồ đều dùng. Đây là lý do vì sao mấy bà thím ở quê lúc bị bọn bịp bợm giang hồ lừa tiền, còn cảm thấy người ta rất lợi hại.”
Tôi thở dài, cảm giác hôm nay tâm tình Tông Thịnh không tồi, có thể nói với tôi nhiều như vậy, có lẽ là làm xong hình đồ rồi, đã tìm được thứ mình muốn tìm.
Tông Thịnh như thế này có cảm giác như một sinh viên đại học sau khi hoàn thành được hạng mục nào đó vô cùng đắc ý.
Nhìn anh há miệng ăn cơm, còn cười tủm tỉm, lại nhìn mô hình xoay tròn, thật hoàn toàn giống như người bình thường.