Tôi nghi hoặc nhìn hắn. Hoá ra hắn không biết đường trong thôn!
Tôi đắc ý: “Đi bên trái! Nói trước nè, Tông Thịnh, anh lợi dụng tôi, tôi cũng lợi dụng anh. Hôm nay chúng ta cùng phối hợp diễn kịch, ngày mai, tôi giúp anh làm nội tuyến ở khách sạn, chúng ta coi như không ai nợ ai nhé. Không biết anh tính toán thế nào, nhưng tôi thật sự chỉ muốn xa chạy cao bay, cùng lắm thì tôi đưa ba mẹ tôi chạy cùng!”
“Hừ, cô có năng lực đó sao!? Đừng quên huyết khế trên ngừoi cô, cho dù cô chết xuống âm phủ thì trong sổ vẫn ghi cô là người của Tông Thịnh tôi, cô nghĩ có thể chạy bao xa!?”
Trong lúc nói chuyện, xe đã vào tới thôn mới.
Khu này là đường xi măng, xe có thể chạy nhanh một chút, nhưng tôi phát hiện sau lưng có xe đang đuổi theo, có người già, trẻ em, có người lớn...
Xem ra quỷ thai như hắn về nhà cũng làm cho cả thôn oanh độnh.
Vào thôn mới hắn không cần tôi chỉ đường nữa vì thấp thoáng đằng xa đã thấy mái nhà hắn rồi. Trên nóc nhà còn treo phong pháo dào thượt. Xe vừa xuất hiênn thì pháo bắt đầu nổ. Trận thế thật sự bất ngờ, chỉ là về nhà một chuyến thôi mà.
Xe dừng lại trước cửa, pháo còn chưa đốt xong. Tông Thịnh nét mặt không vui, tắt máy nhưng vẫn ngồi yên không xuống xe!
Ông bà hắn và vài họ hàng nữa, có cả bố mẹ tôi cũng đang lại gần xe. Vừa nhìn thấy bố mẹ, tôi đương nhiên muốn xuống xe. Ai ngờ vừa định mở cửa thì Tông Thịnh đưa tay sang kéo tôi lại:”cô không thấy tiếng pháo ồn quá à?!”
Ngừoi vây quanh xe khá đông, bà hắn vỗ vỗ cửa xe kêu hắn xuống nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi yên lặng, hồi lâu mới nói: “Hôm nay cố diễn cho tốt, qua hôm nay không biết có cơ hội về nữa không!”
“Sao vậy?” Tôi thuận miệng hỏi. Hắn đáp:
“Bởi vì không chừng tôi sẽ chết. Con quỷ trong tường ở khách sạn rất lợi hại. Gia gia tháng trước cũng có động tay nhưng lại bị thương nặng, giờ còn đang nằm bệnh viện. Những việc còn lại tôi phải làm cho xong giúp gia gia. Việc ở khách sạn cũng là một sai lầm trước đây của ông, lần này dù có chết tôi cũng muốn gia gia không còn nuối tiếc. Thôi, xuống xe nào!”
Hắn nói xong thì xuống xe, chỉ còn tôi vẫn ngơ ngác ngồi trên xe.
Con quỷ trong tường rất lợi hại, tôi biết, hắn từng nói với tôi. Nhưng gia gia hắn chính là lão tiên sinh đã dẫn hắn đi từ bé, chưa bao giờ tôi nghe hắn kể lại! Còn có lần tôi xỉu ở trong phòng hắn, lúc mơ màng có nghe một giọng nam xa lạ, tôi không nhớ là nói gì, nhưng giống như đang răn dạy hắn, nói hắn suýt hại chết tôi, tôi vẫn luôn cho rằng đó là giọng của gia gia hắn. Chẳng lẽ, không phải ư?
Tôi còn đang ngơ ngác thất thần thì hắn đã xuống xe, bên ngoài còn người đang nhòm ngó chờ xem kịch hay.
Cũng không biết ở đâu có một tiếng hét:
“Quỷ thai! Quan tài tử! Xem hắn đã trở lại! Thật là hắn đã trở lại! Trở về làm gì? Muốn hại chết chúng ta sao?”
Mặt bà Tông Thịnh biến sắc đang định nổi cơn tam bành thì hắn đã cản lại. Hắn tháo kính râm trừng mắt nhìn sang đám người.
“Ôi chao!” Tôi gần như hét lên.
Đôi mắt hắn rất doạ ngừoi đó.
Tôi vội xuống xe, kéo hắn lại.
Hắn quay sang nhìn tôi.