Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

chương 312

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đừng nói là tôi mất bao công sức bảo vệ giữ gìn nhưng sau cùng đứa bé vẫn ra đi. Nghĩ tới đây thì nước mắt tôi đã tuôn trào.

Hai ngày qua xảy ra bao chuyện, tôi thấy mình đã kiên cường hơn nhiều. Lúc bị đánh, tôi không khóc. Việc suýt sảy thai, tôi cũng chịu đựng không khóc. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong, sao tôi lại khóc thế này?

Tôi không biết Tông Thịnh tỉnh lại lúc nào, chỉ biết khi có một bàn tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, tôi mới ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tông Thịnh. Anh ngủ ở giường bên cạnh, thấp hơn giường tôi khoảng 2-30cm. Anh nằm đó, mở mắt, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, “Sao lại khóc thế này?”

Tôi lắc đầu, định lau nước mắt nhưng tay còn vướng kim truyền dịch, vừa cử động đã suýt nữa làm đổ bình dịch truyền. Tông Thịnh nằm bên cạnh nhìn tôi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại phải nghỉ ngơi cho tốt, đứa bé này, anh muốn!”

Anh nói khiến tôi an tâm hơn nhiều. Tôi mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay anh.

Chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau, bên ngoài huyên náo nhưng trong thế giới của chúng tôi cũng chỉ có hai người.

Thế giới riêng của chúng tôi bị tiếng mẹ gọi ăn cơm phá vỡ. Mẹ ở ngoài đi vào không để ý tới chúng tôi đang nắm tay, mà chỉ nói tôi phải ăn cơm, để chiều tôi còn làm kiểm tra gì đó. Tông Thịnh cũng ngồi dậy, tôi nói: “Anh ăn gì đi rồi ngủ thêm chút nữa.”

Tông Thịnh vặn người, nói: “Không cần, anh tỉnh táo rồi, để đi sang bên kia xem thợ mỏ thế nào, dù có chú Thành rồi nhưng anh vẫn muốn sang xem sao. Ông bà đã không sang được, chỉ có anh đi là thích hợp hơn cả.”

“Uh, anh đi.” Tôi lại im bặt, do dự nhìn anh, có lẽ anh cũng hiểu ý tôi nên nói:

“Anh biết lúc này anh không được làm gì. Những kẻ đánh em anh sẽ không bỏ qua, đặc biệt là kẻ đá vào bụng em. Nhưng anh biết lúc này không thích hợp trả thù, hãy đợi đấy. Đứa bé còn, anh sẽ để cho nó còn tồn tại. Đứa bé có mệnh hệ gì thì anh có nhiều cách để cho nó biến mất.”

Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tôi, “cho nên Tông Ưu Tuyền, em ở đây nằm viện không chỉ bảo toàn cho đứa nhỏ trong bụng không đâu, là hai cái mạng lận đó, nằm cho ngoan, đừng để cho con chúng tôi xảy ra chuyện gì.”

Tông Thịnh nói xong thì đi về hướng buồng vệ sinh. Mẹ cũng bưng nước tới cho tôi rửa mặt.

Tôi lúc này thật sự là đánh răng rửa mặt đều ở trên giường.

Tông Thịnh cũng không ra vẻ, cho dù là thức ăn trong bệnh viện thì vẫn ăn uống ngon lành. Ăn xong anh rời đi, tôi còn dặn anh làm việc không được xúc động mà làm bậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio