Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

chương 334-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lên xe!” Giọng anh thật lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhận ra anh đang rất mỏi mệt. Có lẽ, anh đang bực bội, vì dù gì anh cũng đã nói tôi không nên quan tâm tới chuyện này, hôm nay chỉ cần loanh quanh dọn nhà, đi dạo, nghỉ ngơi. Tôi lại một hai phải tìm tới nơi này.

Tôi rụt cổ, bị phát hiện rồi, phải làm sao đây? Tôi chỉ có thể lên xe, thắt dây an toàn ngồi im.

Xe chạy như bay, tôi nhìn sang, anh vẫn không nói gì, thậm chí kính râm vẫn đeo trên mắt, không buồn liếc sang nhìn tôi mà chỉ chăm chú nhìn vào đường đi.

Năm phút sau, tôi không chịu nổi, khẽ gọi: “Tông Thịnh?”

Anh không thèm đáp. Nhưng rõ ràng là nghe tôi gọi.

“Tông Thịnh? Em…”

“Em quan tâm Thẩm Hàm vậy sao? Rõ ràng anh đã nói em không được tới đậy, thậm chí không cần anh nói là bệnh viện nào em cũng tìm được hả? Đã vậy còn ăn cơm cùng mẹ Thẩm Hàm sao?Hừ!” Anh hừ lạnh, “Nói anh nghe coi, em hứa gì với người ta rồi?”

Lúc nhìn thấy anh, tôi đã biết là anh đang giận dữ, tôi không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Không có, em không đồng ý làm gì cả, chỉ nói là tối đưa máy cho em nói chuyện điện thoại với Thẩm hàm, để coi cô ấy có phản ứng gì không thôi.”

“Em chỉ lo để ý Thẩm Hàm, mà không buồn quan tâm tới con trong bụng hay sao?”

“Có chứ sao không?” Nghe anh hỏi, tôi gắt lại, “Em quan tâm nên mới không đồng ý với mẹ Thẩm Hàm đi tới thăm cô ấy. Hơn nữa, hôm nay không phải em tới một mình, có cả Tiểu Mễ và Mặc Phi đi cùng. Chỉ là không muốn bọn họ bị kéo vào chuyện này nên sau khi thấy mẹ Thẩm Hàm mới nói bọn họ đi về trước, em thấy bà ta vẫn còn để ý tới thể diện nên mới tới chỗ này ăn cơm, nên mới lựa chỗ này đó chứ.”

Tông Thịnh nghe tôi nói thì trầm mặc, cắn môi, sau đó tấp xe vào vệ đường.

Tôi vội vã kêu lên: “Anh làm gì vậy? Sao lại dừng xe ở đây…” tôi chưa nói xong thì anh đã vươn tay kéo tôi lại, bờ môi áp sát lên môi tôi. Lưỡi anh bá đạo tiến vào, không cho tôi lảng tránh mà hôn tôi thật sâu.

Nụ hôn không dài, nhưng lại vô cùng kịch liệt. Lúc tách ra còn cắn môi dưới tôi một cái.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, thở hổn hển không nói nên lời. Anh lại lái xe đi: “Em có nghĩ tới chuyện bà ta cũng phát điên lên không? Em chỉ có một mình với bà ta thì phải đối phó thế nào? Tông Ưu Tuyền, em không thể để cho tôi bớt lo được sao?”

Tôi không đáp, mà cũng không biết đáp thế nào. Đến mãi khi tôi tỉnh táo lại thì xe đã chạy một đoạn xa.

“Tông Thịnh!” Tôi gọi, “Em không phải món đồ chơi của đứa trẻ con, lúc cần thì cất vào ngăn tủ là xong. Em có thai, em biết anh rất quan tâm tới con, em cũng vậy. Nhưng mà có những thứ không thể nào thay đổi được. Như việc chúng ta có huyết khế với nhau. Chúng ta gặp nhau, rồi cùng dính vào chuyện ở Sa Ân này, thật sự không thể thay đổi được. Chúng ta chỉ có thể nỗ lực, giúp cho bản thân mình có thể sống sót, làm cho mỗi quân cờ trong bàn cờ này đều có thể sống sót. Bởi vì em vẫn là người trong cuộc, em không thể thoát ra được, nên, em cũng không phải là con búp bê để anh cất trong ngăn tủ kính.

Có thể em chẳng làm được gì quan trọng, nhưng em vẫn có thể thử cùng Thẩm Hàm nói mấy câu, dù chỉ là qua điện thoại. Cho dù chúng ta không có cách nào làm Thẩm Hàm khôi phục thần trí để nói lại cho chúng ta biết, đêm qua, cô ấy rốt cuộc gặp chuyện khủng khiếp thế nào đến mức bức điên cô ấy. Nhưng làm như vậy, ít nhất có thể làm cho mẹ Thẩm Hàm biết, chúng ta đang giúp cô ấy, thấy được sự nỗ lực của chúng ta, để họ chịu chấp nhận chúng ta giúp đỡ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio