Nếu như Diệp Hồng là người của tổng công ty thì có lẽ phải hỏi Tông Thịnh, vì ở tổng công ty người có thể giúp tôi cũng chỉ có Tông Thịnh. Nhưng mà hiện tại chúng tôi đã chia tay, nếu mạo muội đi tìm anh liệu có làm hỏng chuyện của anh không?
Tuy rằng con trai của bà chín cũng đi làm ở đó nhưng tôi không biết số điện thoại của anh ta, cũng không có cách nào để liên hệ. Cầm điện thoại một lúc rồi tôi mới quyết định gọi cho chú của Tông Thịnh.
Tông Thịnh đi làm ở tổng công ty cũng không bao lâu nên chắc không biết gì về Diệp Hồng, nhưng chú của anh vốn luôn làm nơi đây, với tính cách của gã thì có khả năng biết thông tin của Diệp hồng sau khi từ chức. Tuy gã không phải là người dễ nói chuyện nhưng giờ tôi chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tìm gã thôi.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe máy, “Alo, ai vậy?” nghe cách nói chuyện tôi biết ngay là chú của Tông Thịnh - Tông Đại Hoành.
“Chú à, cháu là Ưu Tuyền.”
Bên kia lập tức có vẻ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, đừng gọi ta là chú, cô với Tông Thịnh chuyện đó không phải hết rồi sao? Cô tự dưng gọi không phải là vay tiền chứ? Ta biết nhà cô nợ bà Tông Thịnh tám vạn đồng, bao năm rồi, tôi cũng chẳng có nhiều tiền, việc này ta không giúp được cô đâu.”
“Không đúng không đúng, tôi chỉ muốn hỏi chú vài việc thôi.” tôi nói vội, sợ là không kịp nói đã bị treo máy.
“Cô còn có chuyện gì muốn hỏi ta?”
“Chú à, nghe nói tổng công ty có một người tên Diệp Hồng đã từ chức hai tháng trước hả.”
“Đúng vậy.”
“Vậy chú biết cô ấy đi đâu không? Tôi muốn liên lạc với cô ấy, hoặc người trong nhà cô ấy.”
“Hơ, sao tự dưng tìm cô ấy? Cái này là tin tức của nhân viên, ta không phải bộ phận nhân sự, cô có hỏi tôi cũng không trả lời được.”
“Chú, giúp tôi tìm thông tin thử đi, chú ở công ty lâu năm vậy, ông cũng tín nhiệm chú vậy, tôi cũng không cần gì, chỉ cần tìm được số điện thoại của Diệp Hồng là được, hay là địa chỉ nhà gì đó thôi.”
Tông Đại Hoành bên kia do dự một chút, mới nói nói: “Được rồi được rồi, ta giúp cô đi hỏi một chút. Chỗ chúng ta có một cô gái khá thân với Diệp Hồng, chút nữa tôi cho cô số điện thoại.
Trễ thế này mà Tông Thịnh còn bắt bọn ta tăng ca, muốn mạng hay sao vậy trời. Chuyện phải làm trong nửa năm mà đòi làm trong vòng một tháng. Nó tưởng mình là thần tiên sao, vung tay một cái cả tòa nhà biến thành bình địa sao. Lại phất tay cái nữa tòa nhà mới đã xây xong. Hừ.”
Lão cúp máy, tôi cũng khẩn trương lên. Không biết tin tức sẽ thế nào. Vốn trong mơ cô ta tranh áo với tôi, tay đụng vào mặt tôi thì sáng ra mặt tôi đã thành ra thế này. Nếu cô ta nói chuyện đàng hoàng với tôi thì làm gì xảy ra chuyện chứ?
Kỳ thật trong lòng tôi đã có phỏng đoán, đó chính là Diệp Hồng đã đã xảy ra chuyện. Tôi đang giữ quần áo của người chết lưu lại, đừng có như vậy thật nha.
Vài phút sau chú anh gọi lại cho tôi, nói là điện thoại của Diệp Hồng đã hỏng, nhưng gã cho tôi địa chỉ nhà của cô ấy, để tôi tự đi tìm.
Buổi tối này tôi cứ thế ngủ một cách bất an trên giường bệnh viện. Trong mơ, tôi lại mơ thấy Diệp Hồng. Tôi không thấy cô ta, mà chỉ là mơ màng cảm giác thấy cô ấy. Cô ấy mặc áo khoác kia, đắc ý nói với tôi: “Ai kêu đoạt quần áo của ta! Hừ! Ta khiến cho ngươi mặt toàn mụn nước, tới mức đàn ông nhìn thấy đều sợ.”
Lúc giật mình tỉnh dậy thì phòng bệnh đã tắt đèn, Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và phây búc của mèo bạn nhébên ngoài cửa sổ chỉ còn ánh sáng từ đèn trên hành lang, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tươi. Mùi máu tươi?! Tôi bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng nhìn tôi, Tông Thịnh?! Trong lòng tôi xác định là anh, dù cho không nhìn thấy rõ mặt.
Cái bóng đen khẽ nghiêng đầu và ra hiệu cho tôi đi ra. Tôi nhanh chóng ra khỏi giường, mặc áo khoác và bước ra khỏi phòng bệnh. Ở cuối hành lang có một cầu vượt, kế tiếp là phòng giặt của bệnh viện. Chúng tôi đứng trước phòng giặt, chỗ phơi chăn, nấp sau mấy chiếc chăn trắng nói chuyện. Thật sự là Tông thịnh, nhìn thấy anh, tôi kích động đến mức suýt nữa là bổ nhào lên ôm anh. Nhưng vừa nghĩ tới nửa mặt mình còn đang nổi bọt nước, cùng với vết thương trên vai anh nữa, nên tay đang vươn ra lại cương cứng lại giữa không trung.
Tôi xấu hổ thu hồi tay, cúi đầu, hỏi: “Sao anh biết em đang ở đây?” Anh thật giống như vẫn luôn ở bên cạnh tôi, rất nhiều lần đều là như thế này. Tuy rằng chúng ta hiện tại là trạng thái chia tay, nhưng anh dường như đang âm thầm giám thị tôi vậy.
“Muốn tìm em không phải đơn giản lắm sao? Đang êm đẹp sao tự dưng gọi điện hỏi chú tôi chuyện của Diệp Hồng, anh liền cảm giác được em đã xảy ra chuyện. Mặt em sao vậy?”
Chân mày anh cau chặt, ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên để tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đó.
“Mụn nước?” Anh nói, “Da mà có bệnh thì cũng có chút ảnh hưởng tới phong thuỷ huyền học.” Tay anh cầm đèn pin chiếu vào, có điều, tay anh có chút cứng đờ, có lẽ do vết thương ảnh hưởng.
Khi anh xem mặt tôi thì tôi hỏi: “Tông Thịnh, miệng vết thương còn đau sao? Vẫn cứ đau thế sao?”
“Không có việc gì, trước kia ở bên ngoài, cũng từng bị thương như vậy, ráng chịu khoảng nửa năm một năm là xong. Chỉ là trước kia chỉ bị pháp khí đả thương, lần này là gỗ cây táo bị sét đánh, không biết cơ thể anh sẽ cần bao nhiêu thời gian để cân bằng những năng lượng đó, có lẽ sẽ lâu.”
“A! Đau tận nửa năm một năm?” Tôi kinh ngạc kêu.
Chân mày anh lại nhíu lại: “Đừng nhúc nhích, để anh nhìn xem miệng vết thương.”
Tôi không biết anh phải chịu đựng bao nhiêu mới có thể tới đây, trong lòng có chút chua xót đau đớn. Một lúc lâu sau anh mới tắt đèn pin nói: “Nước tiểu nhện quỷ. Nếu bệnh viện chữa xong thì cũng sẽ bị sẹo. Đên nay thừa dịp không có ai chúng ta về quê một chút, tới từ đường khoán bằng tàn nhang ở đó. Miệng vết thương này, cùng Diệp Hồng kia có quan hệ?”
Tôi thuật lại chuyện đơn giản cho anh, anh giúp tôi mặc quần áo, lấy đồ rồi về quê. Tôi đã tự mình hình thành thói quen không cần hỏi anh lý do, chỉ cần làm theo anh.
Lên xe, thấy anh che vết thương, tôi vừa kéo dây an toàn vừa nói: “Thật sự rất đau sao? Như vậy có thể nào tạo thành cơ hội cho Thẩm Kế Ân cơ hội không, gã sẽ cảm thấy anh thật yếu ớt, vừa lúc xuống tay.”