Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

chương 386: chết tha hương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gửi tin nhắn xong tôi mới hài lòng đi ăn mì gói. Lúc đang ăn tôi mới nghĩ tới sao mình lại hưng phấn vội vã gửi tin tức cho Tông Thịnh vậy? Vừa nãy, người ta nói phũ với mình n hư vậy. Cái gì mà tháng này cứ nằm yên ở nhà… còn kêu là chán ghét mình.

Hứ, nhìn thấy anh như vậy, đố ai mà không sợ hãi?! Sao không như những người khác dỗ dành tôi chứ?!

Bình tĩnh lại, nghĩ lại chuyện buổi tối ngày hôm đó, dáng vẻ của anh thật sự khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng giờ thì mức độ sợ hãi đã giảm đi rất nhiều. Giống như lần đầu tiên mà tôi thấy anh vậy, sợ tới mức không thể đứng nổi, nhưng giờ thì đối mặt với đôi mắt có đồng tử đỏ như máu đó chẳng còn cảm giác gì luôn.

Đám Lão Bắc cố ý thiết kế để cho tôi thấy Tông Thịnh như vậy chính là muốn cho tôi thất thủ mà giết chết Tông Thịnh. Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì ngay lúc đó lăn đùng ra xỉu.

---

Tôi ngủ một giấc đã đời, lúc tỉnh dậy thì đúng như đại tỷ nói, thẳng tới giữa trưa, 11 giờ. Quần áo hong cả đêm cũng đã khô. Tôi thay quần áo, sửa sang xong cũng 12 giờ, đúng giờ ăn trưa.

Tôi cầm phiếu ăn trưa màu hồng nhạt xuống lầu kiếm gì ăn.

Vừa bước vào nhà hàng thì ngửi thấy thoáng qua mùi máu tươi nhàn nhạt quen thuộc. Quay đầu nhìn lại, liền thấy được Tông Thịnh đứng ở phía sau, cơ hồ là dán sát sau lưng tôi, dù cho không buồn liếc mắt tới tôi lấy một cái. Nhưng, trong tay cũng cầm phiếu ăn màu hồng nhạt.

Sao lại ở đây thế này, còn cầm phiếu ăn nữa. Anh đến đây lúc nào. Còn mặc quần áo như đi làm chứ không phải đồ thoải mái như lúc ở nhà Ngưu Lực Phàm, anh về nhà rồi sao?

Tôi thấy đầu mình lùng bùng, anh mới noí: “Tiểu thư, đến lượt cô kìa, đừng phát ngốc nữa.”

Lúc này tôi mới định thần, đưa phiếu ăn cho nhân viên phục vụ rồi lấy đĩa ra quầy lấy đồ ăn. Rất tự nhiên, Tông Thịnh đi theo sau tôi, sau cùng ngồi xuống cùng bàn với tôi. Chiếc bàn ngay trung tâm của nhà hàng, chỉ có hai chỗ ngồi.

Tôi cúi đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Sao anh lại xuất hiện rồi, nếu cảnh sat phát hiện ra anh là người phụ trách tòa nhà Linh Linh đã xuất hiện, bọn họ sẽ đi tìm anh đó.”

“Sợ cái gì? Thẩm Kế Ân đã xuất hiện, anh còn sợ gã nói với cảnh sát là anh đẩy gã xuống lầu? Gã còn phải giải thích cho cảnh sát xem tại sao gã chảy nhiều máu vậy mà còn chưa chết? Vì sao bị đẩy xuống lầu mà không hề có chút thương tích nào.”

“Gã không có chút thương tích nào luôn?” trong đầu tôi không tự giác lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, tôi vội lắc đầu xua đi ý nghĩ này.

Tông Thịnh buông chiếc đũa trong tay, không biết lấy từ đâu ra một cây trâm gỗ ném tới trước mặt tôi.

Cây trâm lăn vài vòng đụng vào tay tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cây trâm. Đó là một cây trâm vô cùng đơn giản, dài khoảng mười mấy centimet, một đầu to, một đầu nhỏ, bóng loáng, trên đầu to còn có hình một đóa tường vân.

Trên bề mặt còn có chút dấu vết bị cháy.

Gỗ sét đánh?

Trong lòng tôi minh bạch, đây chính là thứ đã khiến cho lần trước bả vai Tông Thịnh bị thương. Chính là cây trâm này.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh. Anh lại cầm đũa lên ăn tiếp.

“Anh quỷ thai nhưng không phải là trường sinh bất lão, anh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết, em chỉ cần cầm cây trâm kia đâm vào ngực anh vị trí trái tim, đâm mạnh vào, chỉ vài phút anh sẽ chết.”

Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng tôi lại không biết đáp lời như thế nào. Tôi nhìn cây trâm, thở hắt ra một hơi thật dài.

“Anh cứ cất đi, thứ này…” tôi không biết phải nói sao nữa “chắc quý giá lắm.”

“Em cất đi, ngày nào đó nếu cảm thấy cần thì cứ việc dùng nó để giết anh. Có lẽ, giờ em cũng cảm thấy cần.”

Tôi do dự, tim đập thình thịch.

Tông Thịnh đây là ý gì? Là thử thách tôi sao? Nhìn thử xem tôi cầm cây trâm lên có thể xuống tay hay không?

“Tông Thịnh……” Tôi nói không ra lời.

“Kêu em cầm thì em cầm đi. Thứ này, thật đúng là đáng giá.”

“Có thể không nói như vậy không? Nếu anh thật sự lo lắng ngày nào đó em trở thành mối nguy hiểm uy hiếp tới anh… em… em cùng ba mẹ dọn đi là được, nhà anh cho nhà em sáu vạn đó, em…”

“Dọn đi làm gì? Cầm. Cất đi!” ngữ khí thực lạnh lùng.

Tôi cong môi, chỉ có thể duỗi tay cất cây trâm vào trong túi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio