Mọi người trên xe đều im lặng, không khí nhất thời như bị đóng đăng tại chỗ, mọi người đều không nhịn được nhìn ba người đi xuống hàng ghế sau cùng ngồi xuống mới thu hồi tầm mắt.
Tài xế cùng người bán vé thấy mọi người im lặng cũng thấy khó chịu, cuối cùng người bán vé lên tiếng: "Ây da, mọi người đừng nghĩ nhiều quá, bọn họ chắc từ trong đoàn phim ra chưa kịp thay quần áo đó!"
Rốt cuộc đây là một quốc gia theo chủ nghĩa duy vật, mọi người cũng không muốn nói đến mấy chuyện như đầu trâu mặt ngựa, nghe người bán vé nói như vậy bọn họ cũng nhớ tới đúng thật là gần khu vực này có một nơi đang quay phim, cũng bắt đầu thả lỏng.
Không khí trong xe cũng khôi phục lại độ náo nhiệt, chỉ có ba người ngồi ở hàng sau cùng và Chu Vũ là im lặng.
Nhìn ngoài cửa sổ đêm đen như mực, Chu Vũ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run, cả người ra một tầng mồ hôi.
Vừa rồi Chu Vũ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đương nhiên cũng thấy được ảnh phản chiếu của ba người vừa lên xe, gió nhè nhẹ thổi bay vạt áo một trong ba người, ở nơi đèn đường chiếu rọi xuống, Chu Vũ rõ ràng nhìn thấy người đó không có chân!
Chu Vũ nhớ tới kiếp trước có một vụ án xe buýt kỳ quái nổi danh phát sinh ở thành phố B.
Tình tiết giống nhau như đúc! Chi tiết cũng là ba người mặc đồ cổ trang lên chuyến xe buýt cuối cùng, bà lão trên xe đúng lúc phát hiện có gì đó không đúng, cuối cùng dựa vào cơ trí mà sống sót, sau đó bà lão gọi cảnh sát báo tin, sau đó nữa phát hiện chiếc xe buýt này mất tích một cách thần bí.
Vài ngày sau, chiếc xe buýt này được phát hiện cách đó mấy trăm km ngoài khe suối, tài xế và người bán vé trên xe đều đã chết, mức độ phân hủy của thi thể quá nhanh, hư thối đến không giống như xác người vừa mới chết ba ngày.
Càng kỳ quái hơn là bình xăng xe buýt căn bản không đủ dung tích để cho chiếc xe này chạy đến chỗ xa như vậy, đám người mở bình xăng ra mới phát hiện, xăng bên trong bình đã sớm hết, tất cả đều là máu tươi.
Kiếp trước Chu Vũ là một người theo thuyết vô thần, sống lại một đời không muốn tin cũng không được, có một số việc không thể dùng khoa học để chứng minh, nhưng Chu Vũ không nghĩ tới thế giới này có thể nguy hiểm như vậy, vừa ra cửa là có thể gặp quỷ!
Rất nhanh đã đến trạm tiếp theo, Chu Vũ đi theo đôi tình nhân xuống xe, tại bậc thang xuống lập tức ngã nhào xuống mặt đất, đau đến la oai oái.
Đột nhiên thiếu niên té ngã trên đất la to, nhìn nét mặt có thể nói là đau tới vặn vẹo ứa mồ hôi lạnh, mọi người đều hoảng sợ, ngay cả tài xế và người bán vé đều xuống xe, muốn nhìn tình trạng của Chu Vũ rốt cuộc là như thế nào.
Chu Vũ nằm trên mặt đất, nói: "Chú tài xế, phiền chú gọi cho tôi một chiếc xe cảnh sát đi! Chân tôi đau quá, nhất định là ông lão lang băm buổi chiều khám bệnh cho tôi đưa nhầm thuốc, tôi muốn báo cảnh sát! Đừng có đụng vô người tôi.
tôi muốn giữ nguyên tư thế này đợi cảnh sát tới! Giữ nguyên hiện trường và chứng cứ! Mọi người đều phải ở lại làm chứng cho tôi! Ai cũng không được đi!"
Ba người ngồi ở hàng cuối cùng vẫn không xuống xe, Chu Vũ cũng không dám nhìn về hướng bên đó, chỉ cảm thấy thân thể lạnh run, mơ hồ có cảm giác giống như có cái gì ở trên xe rất đáng sợ đang nhìn chằm chằm về phía này.
Bởi vậy Chu Vũ giả bệnh giả tới càng giống, mặt tái xanh, môi cũng bắt đầu trắng bệch.
Bà lão ngồi trên xe lúc này cũng xuống xe, nắm lấy tay Chu Vũ bắt mạch, lông mày vừa nhíu chuẩn bị nói gì đó, lại bị Chu Vũ phát hiện nắm ngược lại tay bà, ngón tay di chuyển trên lòng bàn tay bà lão vài cái.
Cả người bà lão cứng đờ, môi run run vài cái, trong ánh mắt chứa đầy sợ hãi, không nói gì nữa.
Cho dù hiện tại người người đều thuần phát, nhưng gặp người ăn vạ la lối, khóc lóc như vậy cũng làm người khác chán ghét.
Tài xế xe buýt gọi cảnh sát giúp Chu Vũ, cũng không ở lại chờ chung mà nói mấy câu an ủi rồi lại quay về xe.
Người bán vé thấy Chu Vũ ăn vạ liền hừ lạnh, nói:
"Làm chứng cái gì? Mày tưởng làm tiền thì có, tuổi nhỏ không lo học hành, rảnh thì về nhà sớm đi!"
Tài xế cùng người bán vé lên xe liền khởi động xe rồi hướng về con đường phía trước mà đi, trời đã tối rồi, bọn họ còn phải chạy về trạm tập hợp đúng giờ, không có khả năng vì chuyện của Chu Vũ mà chậm trễ thời gian.
Chu Vũ cũng thật bất đắc dĩ, nhìn chiếc xe chạy xa khuất bóng liền đứng lên, chỉ là chân có chút run, phải dựa vào cánh tay của bà lão mới có thể đứng thẳng.
Đôi tình nhân đứng bên cạnh rất ngạc nhiên, thiếu chút nữa liền mắng người.
Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẽ làm nhân chứng cho Chu Vũ, giờ xem như bị gạt?
Chu Vũ thở dài nói: "Mọi người khoan nóng giận, tôi cũng không phải cố ý lừa mọi người, có thể mọi người không phát hiện, ba người cuối cùng lên xe kia không phải người! Chính mắt tôi nhìn thấy bọn họ...!Bọn họ không có chân!"
Chu Vũ giải thích nguyên nhân cho họ, nghe đầu đuôi câu chuyện, mặt từng người liền trắng bệch.
!!!
Đừng nói đôi tình nhân, ngay cả bà lão đã sớm cảm thấy có gì không thích hợp bây giờ vẫn có chút kinh hãi, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Hóa ra Chu Vũ giả bệnh vì muốn kêu mọi người xuống xe, tốt nhất là làm càng lớn chuyện càng tốt, làm cảnh sát lại đây luôn, dù sao cảnh sát cả người đầy chính khí, ma quỷ linh tinh cũng phải sợ mấy phần, nhưng mà vẫn không thành công, tài xế và người bán vé sợ là dữ nhiều lành ít!
Đây cũng là biện pháp mà Chu Vũ dựa theo hồi ức từ kiếp trước, ở kiếp trước bà lão trên xe phát hiện không đúng, làm bộ bắt lấy một đứa nhỏ la lớn thằng bé trộm tiền của bà, bắt đầu lôi kéo đứa nhỏ xuống xe, sau đó báo cảnh sát.
Mà từ sự kiện đó về sau, hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Cho nên Chu Vũ mới liều một phen, đánh cuộc ba con quỷ này sẽ không ở dưới trạm xe buýt mà hành động!
Nhưng vẫn không thể cứu hết được mọi người.
Nghĩ tới đây, Chu Vũ lấy di động ra báo án, kể ra mọi chuyện, cũng giải thích tình huống ban nãy tài xế xe buýt có gọi thay, mặc kệ phía cảnh sát bên kia có tin hay không, dù sao sau đó cảnh xe cũng sẽ đi tìm chiếc xe buýt, Chu Vũ liền không nói thêm gì nữa, việc có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Báo cảnh sát xong, Chu Vũ tạm biệt với bà lão và đôi tình nhân, bắt đầu lo lắng đề phòng trong suốt mười phút đi bộ về nhà, sợ hãi sẽ lại có quỷ từ đâu nhảy ra tới hù chết người.
Vừa đi vừa căng chặt dây thần kinh, cả thể xác lẫn tinh thần Chu Vũ đều mệt mỏi, cả người mệt đến độ vừa vào được trong phòng liền nằm liệt lên giường, cảm thấy thế giới này thật sự hơi nguy hiểm.
Rõ ràng câu chuyện xe buýt kỳ quái ở kiếp trước chỉ là lời đồn đãi, nhưng ở thế giới này lại là thật! Không! Cũng không nhất định là thật.
Có thể do bản thân bị hoa mắt thì sao?
Trong lòng thấp thỏm, Chu Vũ chỉ chờ ngày mai báo chí đưa tin, nếu trong báo không nhắc tới, chứng minh là không có chuyện gì!
Chu Vũ không ngừng cầu nguyện, bất tri bất giác mà ngủ rồi.
Trong bóng đêm thâm trầm, như phảng phất che lấp rất nhiều tội ác, âm u đến đáng sợ.
Một ngôi nhà cũ nát, ở tầng gác mái âm u chật chội, Phong Hạnh chờ mẹ tắt đèn ngủ mới chậm rãi đứng dậy, lặng yên không một tiếng động lấy từ trong ngực ra con rối nhỏ, khóe miệng mỉm cười.
Thật tốt, qua ba ngày nữa, bà sẽ chết! Hì hì!
Phong Hạnh đi xuống lầu ghé vào phòng làm việc của mẹ cô, đem cây ngân châm mà cô thường dùng để nguyền rủa, hung hăng đâm vào mặt con rối.
Trên mặt con rối bị rách một đường, Phong Hạnh liền dán một tờ giấy lên trên, bỏ con rối lại vào trong người, lúc này mới an tâm chuẩn bị đi ngủ.
Tờ giấy dán trên mặt con rối có ghi bằng mực đỏ, tên họ mẹ Phong Hạnh – Vu Vân Ế, cùng với một con số ""
Tiếp theo là ai đâu? Hay là chọn mày đi!
Nhớ tới nữ sinh tóc vàng tên Lý Hoan buổi sáng hôm nay, trong mắt Phong Hạnh hiện lên sát ý nồng đậm.
Ngoại trừ học trưởng, tất cả mọi người đều đi chết đi!
Sáng sớm hôm sau Chu Vũ liền tỉnh, mang đôi mắt gấu trúc đi đến trường.
Không còn cách nào, ngày hôm qua nghỉ ngơi cũng không tốt, mơ linh tinh kỳ lạ, tinh thần cũng cực kỳ mệt.
Vào lớp học, Chu Vũ liền gục mặt xuống bàn ngủ, dù sao cũng mang thân thể thiếu niên choai choai, lúc nào cũng như thiếu ngủ, thức khuya không được nên cứ như vậy ngủ qua tiết buổi sáng.
Đã sớm học qua chương trình sơ trung, Chu Vũ vẫn như cũ ngủ đến thơm ngọt, giáo viên cũng không ý kiến.
Dù sao cũng là con nhà giàu, vẫn luôn học giỏi lại có thành tích tốt nên giáo viên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua.
Cứ như vậy qua một buổi sáng, cuối cùng Chu Vũ cũng bổ sung lại thể lựa, cảm thấy đầu cũng không còn choáng nữa, cả người có sức lực một chút, tinh thần cũng không tệ.
Nhưng cậu vẫn đặc biệt để ý sự kiện ngày hôm qua, sau khi tan học liền đi đến tiệm bán báo cần trường mua một tờ ngày hôm nay để xem.
Đáng tiếc là trên báo cái gì cũng không có, chỉ có mấy bài viết bát canh gà của cuộc sống, văn chương với ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi.
Trong lúc nhất thời, Chu Vũ cũng không biết nên thả lỏng hay khẩn trương, chỉ có thể thở dài, quyết định sắp tới phải trở về nhà sớm một chút, đề phòng trường hợp lại gặp phải quỷ.
Chuyện ngày hôm qua, hy vọng đều do cậu nghĩ nhiều!
Không có thông tin gì khác thường, Chu Vũ chuẩn bị về nhà ngủ trưa nghỉ ngơi một chút, mua thêm vài cây kẹo que ở tiệm tạp hóa bên đường, cậu ngậm trong miệng nhằm giảm bớt căng thẳng.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ bên cạnh trường, bước chân của Chu Vũ ngừng lại, mơ hồ nghe được tiếng quát mắng của nữ sinh.
"Phong Hạnh! Mày dám đi méc giáo viên! Mày không sợ đòn đúng không hay bị thiếu đánh!"
"Đúng rồi, con tiện nhân rác rưởi này, mày còn nói tên chị Lý Hoan cho giáo viên!"
Chu Vũ nhíu mày, ngày hôm qua cậu có đến phòng giáo viên để phê bình, bạo lực học đường là một vấn đề nghiêm trọng, cậu muốn giáo viên để tâm đến học sinh, còn cáo mượn oai hùm dùng danh nghĩa và quyền thế của cha mẹ nguyên chủ để giải quyết, giáo viên chủ nhiệm luôn miệng đáp ứng cậu.
Nhưng không nghĩ tới, đám con nít ranh này lại quá mức như vậy, đem người chặn trong hẻm nhỏ cạnh trường.
Lo lắng Phong Hạnh sẽ xảy ra chuyện, Chu Vũ xoay người đi vào con hẻm nhỏ âm u.
"Mấy người đang làm gì vậy hả?" Đi vào, Chu Vũ liền kinh ngạc, mấy nữ sinh make-up thời thượng lần trước mỗi người cầm một con dao nhỏ trong tay, còn Phong Hạnh thì bị bao vây ở chính giữa, không thấy rõ khuôn mặt.
Không phải bị thương rồi chứ? Đám con nít này còn dám mang dao để bắt nạt người khác! Đúng là bất chấp tất cả mà, điên rồi.
Nữ sinh tóc vàng Lý Hoan nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khống chế được tay run một chút, vô tình rạch ra một vệt máu trên gương mặt Phong Hạnh.
Tại sao lại là học trưởng? Để học trưởng nhìn thấy bộ mặt hung dữ, kiêu ngạo như bây giờ, cho dù Lý Hoan đang trong độ tuổi phản nghịch cũng cảm thấy thẹn và sợ hãi.
"Học, học trưởng! Chúng em không làm gì cả! Chỉ là cùng Phong Hạnh nói chuyện thôi!" Trong mắt Lý Hoan khi nhìn Chu Vũ mang theo nét e lệ, ngượng ngùng cùng tình ý, cố gắng phát huy mặt tốt đẹp nhất của mình, giấu con dao nhỏ sau mu bàn tay.
Ngày hôm qua đã làm học trưởng thấy mặt xấu của cô, Lý Hoan thật sự không muốn lại lần nữa làm học trưởng không vui.
Học trưởng Chu Vũ là đối tượng thầm mến của tất cả nữ sinh trong trường, Lý Hoan cũng là một trong số đó, cô vẫn luôn rất thích học trưởng Chu Vũ, bởi vậy mới đối xử hung bạo với Phong Hạnh đang mơ ước học trưởng của cô.
"Tránh ra! Phong Hạnh, em không sao chứ?" Chu Vũ đẩy ra mấy nữa sinh đang chen lên trước mặt cậu, quan tâm dò hỏi Phong Hạnh.
Chu Vũ thấy được Phong Hạnh đang che lại gương mặt, cả người nữ sinh tỏa ra khí chất âm trầm, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng, làm người nhìn vừa tức giận vừa đau lòng, đối với mấy đứa con nít ranh kia lại càng chán ghét.
Nếu hôm nay cậu không vô tình đi ngang qua, sợ là Phong Hạnh còn sẽ bị bắt nạt thảm hơn nữa.
Tuy đã sống vài thập niên, đây lại là lần đầu tiên Chu Vũ đặc biệt quan tâm một đứa nhỏ, có thể là vì tình thương của người cha được kích hoạt, giống như hai người đã gặp nhau từ trước, làm Chu Vũ không có cách nào làm ngơ nhìn cô bị người khác khi dễ.
Một nguyên nhân khác cũng là vì cậu không đành lòng nhìn một đứa nhỏ mười mấy tuổi bị bạo lực học đường đến mức hủy hoại cả tương lai, nói cậu diễn thánh phụ cũng được, bạch liên hoa cũng được, cậu chỉ không nghĩ làm trái với lương tâm khi đối mặt với một người đang cần người giúp đỡ mà mình lại hoàn toàn có năng lực giúp đỡ họ, vì cái gì không vươn tay ra?
Chu Vũ thở dài trong lòng, cảm thấy bản thân hình như già thật rồi.
Tâm càng ngày càng mềm, lúc trước cậu đâu để ý nhiều như vậy? Sẽ thẹn thùng, sợ hãi người lạ, cho cậu tiền cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ trở thanh một người chủ động bảo vệ cho người khác.
Có lẽ là do thân thể khỏe mạnh tuổi trẻ này đi, làm cậu trở nên lạc quan, sống rộng rãi khác xa với đời trước.
"Các người, tuy rằng tôi không biết tên các người là gì, nhưng tôi thật sự tức giận.
Tự tung tự tác khi dễ bắt nạt người khác mà không kiêng nể gì là vui lắm sao? Cút ngay cho tôi! Không được phép có lần sau, bằng không, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Chu Vũ bảo vệ Phong Hạnh, mặt đầy chắn ghét nhìn về mấy nữ sinh chẳng khác gì đám lưu manh trước mặt.
Nhất thời mấy nữ sinh đi theo sau Lý Hoan cũng hoảng sợ, nảy sinh ý định rút lui.
Rốt cuộc, nữ sinh ở độ tuổi này vẫn rất sợ phụ huynh và cảnh sát, vốn dĩ đang trong thời kì phản nghịch mới có thể kết bè đi theo làm tùy tùng cho Lý Hoan, người có hoàn cảnh tốt có thể che chở, để bắt nạt học sinh nhỏ yếu hơn.
Có khi còn có thể trấn lột được chút tiền, mỗi ngày đi học rất dễ chịu, nhưng nếu là dính vào pháp luật, đám nữ sinh thật sự không dám làm, cho nên vừa nghe thấy cảnh sát liền sợ án, nếu bị ghi tội danh vào lý lịch sẽ bị người khác xem thường cả đời.
Về phần Lý Hoan, trái tim thiếu nữ muốn tan nát rồi, cô trừng mắt mang theo nỗi oán hận thấu xương nhìn chằm chằm vào nữ sinh tóc đen đang trốn phía sau lưng học trưởng, liền thấy được ánh mắt khiêu khích và vệt cười nhạt trên khóe miệng của Phong Hạnh, cô muốn điên rồi.
"Học trưởng! Anh đừng bị con ả tiện nhân này lừa! Em đã thấy nó tàn nhẫn giết chết một con mèo! Khi đó nó còn cười nữa! Nó không phải là người tốt đâu! Học trưởng xin anh hãy tin em!" Lý Hoan lớn tiếng gào rống, khuôn mặt vặn vẹo, oán hận trong ánh mắt muốn ngưng tụ ra thành thực thể.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ quả mìn của Lữ Huệ! Từ lúc viết bộ này, đây là lần đầu tiên có người tặng mìn cho tui, quá cảm động rồi! Cảm ơn tiểu thiên sứ! Dạo gần đây điểm đánh giá rất thấp, cảm xúc tui cũng không tốt, cảm ơn tiểu thiên sứ đã ủng hộ! Tui lên tinh thần ngay tấp lự! Tui sẽ tiếp tục cố gắng viết truyện! Có ý kiến gì cũng có thể góp ý nhe! Tui sẽ nỗ lực sửa lại!
Câu chuyện quỷ thần ở trên lấy từ tài liệu Chuyến xe buýt ở Bắc Kinh, các thiên sứ có đoán được không?.