Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời đầy mây mù, trên đường phố đầy những đám đông hoảng loạn.
Tất cả các loại quái vật kỳ lạ xuất hiện trên đường, chúng nó tùy ý tàn sát nhân loại.
"A a a —!!! Cứu tôi với!" Từng tiếng hét chói tai bắt đầu vang vọng.
Thành phố từng thịnh vượng phồn hoa này đã trở thành địa ngục trần gian.
"Cút!"
Một giọng nói đầy giận dữ vang lên bên tai mọi người.
Trước khi những người hoảng sợ kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, họ phát hiện bọn quái vật đang hoành hành đã đông cứng lại.
Vốn dĩ nhân loại chúng đang cắn trong miệng cũng không tiếp tục ngấu nghiến nữa, ngã xuống đất bắt đầu run rẩy.
"Cút! Ra! Ngoài!"
Ngay lập tức, tất cả bọn quái vật trong trung tâm thành phố đều hóa thành tro bụi, chỉ một cơn gió thổi qua liền biến mất.
Những con quái vật trên khắp thành phố cảm thấy uy áp khủng bố của sự tồn tại đáng sợ này, chúng sợ hãi đến mức chạy ra khỏi thành phố một cách tuyệt vọng, nếu chạy chậm hơn một chút liền sẽ bị sự tồn tại vô danh kia biến chúng thành một nhúm bụi lặng lẽ chết.
Chu Vũ cùng Phong Hạnh đứng trên tòa nhà cao nhất nhìn toàn bộ thành phố.
Chu Vũ nhìn thảm cảnh của nhân loại ở bên dưới, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Sắc mặt Phong Hạnh âm trầm cực kỳ, uy áp thuộc về Quỷ Vương lan tràn, toàn bộ thành phố đều bị bao phủ dưới lãnh địa Quỷ Vực của hắn, tất cả quỷ quái đều không có chỗ nào trốn thoát.
Hắn cau mày nhìn những ma quỷ xa lạ đó, giống như nghĩ tới chuyện gì, lập tức có chút thấp thỏm nói với học trưởng đứng bên cạnh: "Học trưởng, em không có điều khiển đám quỷ chết tiệt này, chúng đột nhiên xuất hiện ở đây, thật sự!"
Giọng hắn như thể một đứa trẻ sợ bị người mình yêu nhất bỏ rơi.
Hắn vừa mới tỏ tình thành công, thật sự sợ bị tiền bối hiểu lầm thành bản tính khát máu, cho nên mới nói, đám chết tiệt này sao không chết hết đi! Nếu làm hại hắn đánh mất lòng tin của tiền bối, hắn nhất định phải truy lùng đuổi giết cả dòng tộc của bọn chúng!
Nhìn Phong Hạnh đáng lẽ ra là một Quỷ Vương oai phong một cõi lại mang bộ dáng cẩn thận như vậy, trong lòng Chu Vũ có chút nhói, cảm thấy chính mình thật sự quá khốn nạn.
Cậu luôn tỏ ra quá khắc nghiệt và yêu cầu Phong Hạnh phải kiểm soát bản thân, nhưng lại không cho Phong Hạnh đủ cảm giác an toàn.
"Anh biết, em không cần lo lắng anh sẽ hiểu lầm em, trên đời này em là người anh tin tưởng nhất." Chu Vũ không nhịn được hôn nhẹ lên má Phong Hạnh.
!!!
Mặt Phong Hạnh lập tức đỏ lên, tình ý trong mắt càng sâu: "Học trưởng...!Học trưởng cũng là người em yêu nhất và tin tưởng nhất trên đời!"
Chu Vũ cũng đỏ mặt, nhịn không được cúi đầu, có chút thẹn thùng.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ái muội, như thể cả không khí cũng trở nên nóng rực.
Phong Hạnh nhìn khuôn mặt ửng hồng của học trưởng, nở một nụ cười ngốc nghếch vì hạnh phúc.
Thật tốt, học trưởng hắn yêu nhất, cũng yêu hắn!
Bên kia, những người trong thành phố đã bình tĩnh trở lại, nhưng người đã chết cũng không thể sống lại được.
Trong thoáng chốc, tiếng than khóc vang vọng khắp thành phố.
Thành phố B, thủ đô quốc gia.
Những điều tương tự cũng xảy ra ở thành phố này, nhưng ở đây không có Quỷ Vương khác cư ngụ.
Vì thế, đây chính là luyện ngục trần gian, toàn dân khốn khổ.
Mọi người co ro trong nhà, nghe tiếng la hét thất thanh ngoài đường và tiếng gầm rú đầy phấn khích quỷ quái, rơi vào nỗi tuyệt vọng vô tận.
Không biết tại sao lại như vậy.
Thời đại mạt pháp đã khiến thần tiên biến mất, nhưng tại sao quỷ quái này lại xuất hiện trên thế giới?
Liên minh Thiên sư có trụ sở chính tại thành phố B, họ cũng bị đám quỷ quái đột nhiên xuất hiện làm cho trở tay không kịp.
Mặc dù miễn cưỡng chống cự được một lúc, bảo vệ một số cơ sở quan trọng tránh bị quỷ quái xâm nhập, nhưng họ không thể bảo vệ cho toàn bộ thành phố.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số người vô tội chết dưới tay bọn quái vật mà không thể làm gì được.
Cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng, hội trưởng Liên minh Thiên sư đã thiết lập một trận pháp bảo hộ bao phủ một phần trung tâm thành phố.
Lão thiên sư đi đi lại lại trong phòng nghỉ, xem tin tức cầu cứu do chính phủ gửi đến, hết đường xoay xở.
【Đừng lại đặt chân vào lãnh địa của ta, còn có những người này, trả lại cho các ngươi — hì hì hì hì!!!】
Một giọng nói khiến đời này lão không thể quên được hiện lên trong đầu.
Đúng rồi, Quỷ Vương!!!
Lão thiên sư đã từng bất lực bị đẩy ra khỏi Quỷ Vực của Quỷ Vương, giờ phút này chỉ có thể hy vọng Quỷ Vương nhất thời có thể sinh thiện tâm, ra tay cứu lại thế nhân bên trong khói lửa.
Trong truyền thuyết cổ đại, Quỷ Vương là một tồn tại đầy bí ẩn và quyền năng.
Trong thời đại Đạo giáo suy tàn, nhân tài thưa thớt, có lẽ chỉ có sự tồn tại duy nhất trong truyền thuyết này mới có thể lật ngược tình thế, ngăn cơn sóng dữ!
Trật tự ở thành phố S bắt đầu trở lại bình thường, bọn họ thấy rằng bên ngoài thành phố đang phải chịu đựng nhiều hơn, điều này khiến họ cảm thấy may mắn, đồng thời cảm thấy sợ hãi trước sự tồn tại vô định.
Sự tồn tại bí ẩn đã xua đuổi tất cả quỷ quái, nhưng ai biết được đó có phải là một ác quỷ khác hay không?
Nhưng may mắn thay, chỉ một số ít người có suy nghĩ như vậy, đa phần đều vô cùng biết ơn chủ nhân của giọng nói đó, có người còn lập bài vị trường sinh cung phụng tại nhà để cầu bình an.
Bây giờ các con đường bên ngoài của thành phố S đã hoàn toàn bị đóng cửa, chính phủ không cho phép người dân rời khỏi thành phố vì sự an toàn của người dân.
Chu Vũ cũng nhận được tin tức từ chi nhánh công ty, các công ty của cậu trên khắp đất nước đã bị tàn phá.
Các mối nghiệp vụ khác nhau đang trong giai đoạn đàm phán đã bị đình trệ, mạng lưới internet bắt đầu sập trên diện rộng.
Các chi nhánh mà Chu Vũ có thể liên hệ chỉ nằm trong một phần rất nhỏ.
Phong Hạnh nhìn học trưởng đang cau mày nhìn máy tính, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.
Đột nhiên, hắn sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra tươi cười.
"Học trưởng, chúng ta trở lại thành phố M nhé?"
Nơi đó có một số kẻ thú vị tới.
Hả? Gì?
Chu Vũ đang nghĩ bước tiếp theo của công ty nên làm gì, đột nhiên suy nghĩ bị cắt ngang, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình ngây ngốc.
Phong Hạnh thấy vậy, ý cười trong mắt càng sâu hơn, hôn lên đôi môi mỏng của học trưởng.
Em sẽ loại bỏ tất cả những gì làm phiền đến học trưởng, chỉ cần học trưởng luôn vui vẻ là tốt rồi, không cần biểu hiện ra vẻ mặt khiến người đau lòng như vậy.
"Quỷ Vương đại nhân tôn kính, tiểu đạo nguyện vì ngài dâng lên bất cứ lễ vật nào ngài cần cung phụng, chỉ cầu ngài có thể cứu quốc gia của tiểu đạo thoát khỏi khói lửa!"
Các thiên sư mặc đồ đạo sĩ xếp thành hàng bắt đầu lễ lạy theo Ngũ Thể Đầu Địa (năm vóc chạm đất).
Đặc biệt ở phía sau cách bọn họ một khoảng là quân đội đang đứng đưa lưng về nơi này, khuôn mặt nghiêm túc canh giữ những vị thiên sư được ủy thác bởi hy vọng của toàn bộ quốc gia.
(Tư thế lễ lạy Ngũ Thể Đầu Địa: lễ lạy bằng cách để đầu, tay, chân chạm sát đất để tỏ lòng tôn kính.
Trong Phật giáo, lạy Phật theo cách Ngũ Thể Đầu Địa là thể hiện lòng tôn kính nhất.)
Những gì họ sắp làm liên quan đến quyết định cuối cùng cho sự tồn tại của quốc gia!
Để nhóm thiên sư có thể đi vào nơi này, bọn họ đã mất không ít thiên sư trong giới, nhưng vì nước vì gia, bọn họ cũng không có một câu oán hận nào!
Nhóm thiên sư lẳng lặng nằm trên mặt đất, mặc kệ bụi đất lấm tấm áo quần.
Các thiên sư quỳ lạy trước trường Nhất Trung, chỉ là ngôi trường đã trải qua nhiều năm bị thời gian xói mòn không còn bộ dáng sạch sẽ, ngăn nắp khi xưa.
Đá hoa cương trước cửa đã bám đầy vết bẩn, cánh cổng lớn rỉ sét, bên trong là khung cảnh hoang tàn, lá rơi khắp mặt đất, yên tĩnh đến đáng sợ.
Không biết đã qua bao lâu, trong khuôn viên vốn dĩ yên tĩnh nổi lên từng trận gió gào thét, khí lạnh làm cho quân đội cách cổng trường một khoảng đều cảm giác không khỏe, tựa hồ có sự tồn tại khủng bố nào đó đang nhìn chằm chằm họ từ trong bóng tối, đột nhiên sinh ra loại cảm giác sợ hãi.
"Tiểu đạo nguyện dâng lên hồn phách hiến tế cho Quỷ Vương! Chỉ cầu xin Quỷ Vương ra tay cứu giúp!"
Cảm nhận được sự xuất hiện của Quỷ Vương, lão thiên sư đứng đầu dùng hết sức hét lên dưới uy áp khủng khiếp.
Giọng nói vừa dứt, gió lạnh lập tức dừng lại, khi các thiên sư tưởng giao dịch đã được thành lập thì lại nghe thấy một tiếng cười nhạo lạnh lùng.
"Ta muốn hồn phách của các ngươi thì được ích lợi gì? Một đám lão già nhăn nheo sắp xuống lỗ mà thôi!"
Nhóm thiên sư nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên tuyệt vọng.
Chẳng lẽ phải thật sự hiến tế hồn phách của những người vô tội khác sao?
Các quân nhân túc trực phía sau đã sẵn sàng hy sinh để hiến tế bất cứ lúc nào, dựa theo mệnh lệnh trước khi xuất phát.
Suy cho cùng thì đó chính là Quỷ Vương, không ai tin rằng Quỷ Vương sẽ giúp những người không liên quan gì đến nó mà không tốn bất cứ giá nào, chính vì vậy họ đã hiểu rõ sứ mệnh của chuyến đi này trước khi lên đường.
Một là họ phải hộ tống các thiên sư đến nơi này an toàn, còn lại là hiến tế linh hồn của chính mình khi cần thiết.
Hội trưởng Liên minh Thiên sư bi thương nhắm mắt lại, đang định nói nguyện ý hiến tế linh hồn của người khác thì lại nghe thấy giọng điệu Quỷ Vương vốn lạnh lùng thay đổi.
"A a, em hiểu rồi, học trưởng đừng tức giận mà!"
"Được rồi, ta đồng ý, mấy ngày nữa ta sẽ đi.
Nhưng ngươi phải rõ ràng, hậu quả của việc cầu ta giúp chính là mọi tòa thành phố đều sẽ bị phạm vi Quỷ Vực của ta bao trùm, ta không có hứng thú lấy mạng các ngươi, cũng hy vọng các ngươi biết điều một chút, đừng lại đến quấy rầy ta nữa!"
Giọng nói của Quỷ Vương rốt cục khôi phục sự lạnh lùng, nhóm thiên sư mừng như điên, cũng không đi tìm hiểu sâu vào học trưởng của câu đầu tiên là nói ai, chỉ quỳ xuống một lần nữa, quá vui mừng mà khóc hướng về sự tồn tại khủng bố chỉ có trong truyền thuyết này nói lời cảm ơn.
"Đa tạ ơn cứu mạng cả Quỷ Vương! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngài nữa!"
Phong Hạnh nhìn học trưởng vẻ mặt bất đắc dĩ bên cạnh, lộ ra nụ cười tràn đầy yêu thương.
"Học trưởng, anh xem! Em làm được rồi! Em không hại ai cả!"
Chu Vũ ôm lấy Phong Hạnh đang nhào vào ngực cậu, nụ cười cũng tràn đầy hạnh phúc.
Đúng vậy, em làm được rồi, anh hùng của anh, cũng là anh hùng của cả nước Z!
Nhưng mà...!
"Làm như vậy có phải là quá miễn cưỡng không? Nếu như em sẽ bị thương thì đừng làm, dù sao muốn cứu người cũng phải cố gắng hết sức......!Ưm ưm!"
Phong Hạnh si mê mà nhìn khuôn mặt tuấn tú đang lo lắng cho hắn của học trưởng, không nhịn được hôn lên đôi môi xinh đẹp.
Hắn phát hiện rằng hắn đã yêu chết hương vị này.
Hóa ra hôn môi tốt (ngon) như vậy, nếu như hắn biết sớm thì hắn đã tỏ tình sớm hơn vài năm rồi, như vậy học trưởng đã cùng hắn ở bên nhau sớm hơn vài năm.
Đang vô cùng kích động, hắn hoàn toàn không để ý tới khả năng sẽ bị học trưởng từ chối, có lẽ trước đây hắn chỉ muốn tình yêu của học trưởng, nhưng hiện tại, hắn còn muốn nhiều thứ hơn nữa, dù có trở thành quỷ cũng không thoát khỏi bản tính nhân loại, lòng tham vô độ của con người.
Hắn muốn tất cả của học trưởng, cho dù đó là trái tim hay thân thể.
Năm ××××, lịch nước Z
Toàn cầu lần đầu tiên xuất hiện cơn bạo phát của thần quái.
Dân số toàn cầu giảm hơn %.
Quốc gia Z, quốc gia chịu ít tổn thất nhất, đã trở thành quốc gia thắng lớn nhất.
Liên Hợp Quốc đã từng lên án gay gắt việc nước Z thấy chết không cứu, không công khai các phương pháp chống quỷ quái của nước này.
Dưới áp lực, quốc gia Z đã công bố sự thật và Quỷ Vương Phong Hạnh lần đầu tiên ra mắt công chúng.
Những năm sau đó, Quỷ Vương Phong Hạnh trấn thủ nước Z, người yêu là Chu Vũ cũng được biết đến.
Tập đoàn Vũ Phong do Chu Vũ thành lập cũng trở thành công ty Internet lớn nhất thế giới và thúc đẩy sự phát triển của công nghệ Internet từng bị đình trệ một thời gian.
Quỷ Vương sau khi người yêu Chu Vũ qua đời đã biến mất một cách bí ẩn, nhưng Quỷ Vực hắn lưu lại vẫn che chở cho người dân trong thành phố.
Cho đến nay, đất nước Z, nơi không có quỷ quái xâm lấn và có công nghệ tiên tiến, đã trở thành thiên đường cho tất cả người dân hướng tới trong giai đoạn quỷ quái xâm nhập.
Mà do ảnh hưởng từ Quỷ Vực của Quỷ Vương, quốc gia Z cũng đã trở thành quốc gia có số lượng dị năng giả nhiều nhất, trở thành cường quốc hàng đầu thế giới với số lượng đông đảo dị năng giả.
【Học trưởng, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!】Là lời thì thầm nhẹ nhàng của người yêu, Chu Nguyên không khỏi lộ ra một nụ cười dịu dàng.
【Không! Vì sao? Vì sao sẽ biến mất?】Giọng nói kinh hoảng của người yêu khiến Chu Du cảm thấy đau lòng, muốn tỉnh dậy để an ủi nhưng lại không thể cử động được.
【Học trưởng! Em sẽ nhận ra anh! Chờ em!!! Chúng ta! Sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!】Giọng nói đầy cố chấp cùng tình yêu điên cuồng của Phong Hạnh.
【Cảm ơn ngươi! Ta sẽ đưa cho ngươi một món lễ vật!】Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Chu Vũ không quen biết giọng nói này, nhưng lại biết trước thân phận của nó — Ý thức thế giới.
Không! Đây là nơi nào? Thả tôi ra!
Ý thức của cậu dần dần trở nên rõ ràng, không thể cảm giác được thân thể của mình, cậu muốn trở về bên cạnh người yêu Phong Hạnh, nhưng lại chỉ nghe được một trận âm thanh ồn ào.
"Rầm —!!!"
"Ha!!! Hộc hộc —!!!" Cậu đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi đọng lại trên tóc kết thành từng sợi.
"Nơi này...!là nơi nào?" Những gì cậu thấy là một tầng hầm ngầm cũ nát, ánh đèn dầu mờ ảo, không gian trống trải và một chiếc giường giải phẫu bẩn thỉu.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ với cậu.
【 Mục tiêu lần này đã được xác định.
Nhân số đội luân hồi: người
Cấp bậc thế giới: Cấp A
Nhiệm vụ: Sống sót đến khi cốt truyện kết thúc
Tiến vào thế giới: 《 The wrath of Cthulhu 》
Hashtag: Sử thi kinh dị, Cơn thịnh nộ của Cthulhu
Cốt truyện cơ bản: Một nhà giả kim điên rồ tên Khalil đã tạo ra một con quái vật — Franken, hắn vọng tưởng bằng năng lực của bản thân có thể tạo ra một sinh vật trong truyền thuyết thần thoại cổ xưa, nhưng hắn đã thất bại, hắn chỉ tạo ra một con quái vật.
Hắn chán ghét con quái vật vô cùng xấu xí này và bán nó cho rạp xiếc để mua vui, nhưng em gái của hắn, Katherine, người khiến hắn phát điên lên vì ghen tị, đã cảm thấy đồng tình cho con quái vật, và nó cũng yêu cô gái tốt bụng này.
Trong vùng tối của thế giới, Cthulhu vĩ đại đang chậm rãi thức tỉnh.
Các tín đồ của Cthulhu đã tìm thấy hóa thân của những mảnh vỡ ý thức của Cthulhu — Franken.
Chỉ cần hiến tế Franken, Cthulhu vĩ đại sẽ thức dậy và toàn bộ thế giới sẽ trở lại vòng tay của kẻ thống trị vĩ đại......】
- ---------
Editor: Nào, chúng ta cùng bắt đầu chương trình p nghiên cứu với QQ! Lúc này mọi người có thể vừa play đoạn nhạc ở đầu chương vừa đọc nhé.
Cthulhu được coi là một thực thể Cổ xưa Vĩ đại (Great Old One) trong đền thờ các thực thể vũ trụ, tên gọi khác Master of Rlyeh, The Great Dreamer.
Cụ thể hơn Cthulhu được sáng tạo ra bởi nhà văn H.P.Lovecraft và xuất hiện lần đầu trong truyện ngắn "Tiếng gọi Cthulhu" (The Call of Cthulhu), được xuất bản trong tạp chí giật gân Weird Tales của Mỹ vào năm .
(Theo wiki)
Cái tên Cthulhu bắt nguồn từ chữ chthonic trong tiếng Hy Lạp cổ đại, nghĩa là "dưới lòng đất" (subterranean), theo sắp xếp của Derleth, "Cthulhu vĩ đại là một trong những thực thể Nước" (Water Elementals).
Cthulhu cũng được đánh vần theo nhiều cách khác, bao gồm Tulu, Katulu và Kutulu.
Tên này thường được đặt trước bởi (epithet) Great (vĩ đại), Dead (cái chết), hoặc Dread (sự kinh hãi).
Một thời gian dài sau khi Lovecraft mất, (chuyển ngữ thay thế là kuh-THOO-loo)
Trong tác phẩm "Tiếng gọi Cthulhu", H.P.Lovecraft mô tả một hình mẫu tượng trưng của Cthulhu là "Một con quái vật phảng phất đường nét con người, nhưng có một cái đầu giống bạch tuộc, với khuôn mặt là một đám râu thụ cảm, một thân hình nhìn giống cao su, trên đó đầy những cái vẩy, với những móng vuốt kỳ dị ở chân trước và chân sau, và đôi cánh dài rộng ở phía sau" Cthulhu đã được miêu tả với ngoại hình giống như một con bạch tuộc, một con rồng và một hình ảnh con người cao hàng trăm mét, với cánh tay và cẳng chân giống con người nhưng có màng và một đôi cánh thô ráp trên lưng.
Cái đầu của Cthulhu được miêu tả giống như nguyên một con bạch tuộc khổng lồ, với vô số xúc tu bao quanh phần giống như miệng của nó.
Vẻ ngoài đơn giản của sinh vật này khiến cho tâm trí người xem điên cuồng, đây là một đặc điểm thường thấy ở nhiều Great Old One và Ngoại thần (Outer God).
Như trong văn án và lời giới thiệu, thế giới thứ đã bị tác giả quậy banh rồi nên các bạn có thể đọc cũng có thể skip nó cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện sau này nhé.
Last warning: Thế giới thứ vật vã lắm đấy:))..