【Tích ——
Bên trong căn cứ thí nghiệm, nơi nguyên bản người đến người đi nay hoàn toàn yên tĩnh.
Người đàn ông trung niên đeo kính cận lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn số liệu không ngừng nhảy trên màn hình ánh sáng, ngón tay liên tục tung bay trên bàn phím ảo.
Nhanh lên, phải nhanh lên!
Hắn cần thời gian! Cho hắn thêm mười phút, hắn liền có thể tiêu diệt loại virus này! Huyết thanh rất nhanh sẽ được hoàn thành!
Bên ngoài khu vực trung tâm căn cứ thí nghiệm nơi người đàn ông trung niên đang ở, lưới bảo vệ bằng tia bức xạ của hệ thống vẫn đang hoạt động, ngăn chặn sự xâm nhập của người ngoài.
Những nhân viên mặc đồng phục trắng với đôi đồng tử xám xịt vô cảm tập trung trước tấm lưới bảo vệ của hệ thống, hết lần này đến lần khác có một hoặc hai người cố gắng xông vào khu vực này, nhưng đều chỉ có thể bị tia bức xạ đánh tan thành từng mảnh mà thất bại.
Các ký sinh thể virus rải rác khắp căn cứ thí nghiệm khổng lồ dưới lòng đất đều có chung một suy nghĩ, tất cả đều biết bên trong khu vực trung tâm căn cứ, có thứ bọn họ cần phải tiêu diệt.
Tuy nhiên, hệ thống phòng thủ trong khu vực này chỉ do nhân viên bên trong khu vực điều khiển, nếu những người đó không đóng hệ thống phòng thủ, họ thực sự không thể làm gì được.
Trong phòng giám sát, lính canh thân hình cao lớn nhìn thấy phiến quân đang cố gắng xâm nhập bên ngoài căn cứ.
Lính canh chớp đôi con ngươi màu xám, nhấn nút tắt hệ thống phòng thủ bên ngoài.
Nhóm phiến quân đã thành công xâm nhập vào căn cứ.
】
—— Trích từ《 Cảm nhiễm trí mạng 》
Khi xe huyền phù dừng lại, trên trán Chu Vũ đã lấm tấm mồ hôi.
Nội tạng trong cơ thể đau đớn dữ dội, máu trong cổ họng không thể nuốt xuống được nữa, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu đỏ.
Birus nhìn bộ dáng thống khổ của nhân loại bên cạnh, có chút không biết làm sao.
Hắn không tìm được thông tin liên quan trong trí nhớ của vật chủ, hắn chỉ có thể cảm giác được nhân loại trước mặt đang rất thống khổ, nhưng hắn không biết phải làm gì để giảm bớt đau đớn cho nhân loại này.
"Khụ! Không, không sao, không đau chút nào, khụ khụ, thật sự đó!" Chu Vũ miễn cường cười, lúc đầu thực sự không đau, nhưng cậu quên mất bởi vì thân thể này hoàn toàn không tương thích với linh hồn của cậu.
Giờ đây, linh hồn và thể xác đang dần hòa hợp, nỗi đau thuộc về thể xác con người cũng tự nhiên theo đó mà đến.
Chu Vũ lau vết máu trên khóe miệng, cười khổ, chỉ có thể hi vọng quá trình thích ứng này mau chóng trôi qua.
Đời trước cậu đã từng là một vị thần, nên hiện tại cậu thật sự không thể chịu đựng thống khổ sinh, lão, bệnh, tử thuộc về phàm nhân.
Bàn tay Birus có chút run rẩy vuốt ve khuôn mặt Chu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Cậu sẽ không chết, đúng không?"
Chu Vũ ôn nhu mà cười, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên, đây chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, ngày mai sẽ tốt hơn mà!"
Dường như trong đôi mắt xám của Birus ẩn giấu bão tố khủng khiếp, thật sự dọa người.
Hắn đang sợ hãi, sợ nhân loại trước mặt sẽ rời bỏ hắn.
Nhưng là nhân loại sẽ luôn chết, hắn phải làm gì để giữ nhân loại này mãi mãi bên cạnh hắn đây?
"Hôm nay anh không có khả năng đưa em về nhà được rồi.
Ừm, sẽ hơi mạo muội một chút, nhưng mà tối nay em có thể qua đêm ở nhà anh được không? Có lẽ anh sẽ cần em giúp đỡ mới lên tầng được......" Nói xong câu này, đột nhiên Chu Vũ cảm thấy giống như cậu đang lừa gạt thiếu nữ vị thành niên vậy.
Không không không, không thể nghĩ như vậy được, họ đều là người trưởng thành rồi, và cậu thật sự không có sức để di chuyển!
Chu Vũ quẳng màn so sánh kỳ quái vừa nãy ra sau đầu, rồi vươn cánh tay duy nhất có thể động đến người yêu ngồi bên cạnh.
Hiện tại toàn thân cậu đau kinh khủng, nhưng căn hộ của nguyên chủ ở tầng , đi thang máy cũng mất một khoảng thời gian, cho nên hiện tại cậu thật sự bất lực.
"Được." Birus ôm Chu Vũ vào trong lòng, thận trọng bước ra khỏi xe.
Được người yêu ôm chặt trong vòng tay rộng rãi và thoải mái, Chu Vũ ngay lập tức cảm thấy nỗi đau thể xác đã biến mất rất nhiều, cậu không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhõm, nói: "Cảm ơn em, Birus."
Birus hôn lên trán Chu Vũ, không dám cử động quá nhiều, vì sợ sẽ khiến nhân loại trong tay mình đau đớn hơn.
Nhân loạn quá mong manh yếu ớt, không giống virus bọn họ có thể thay đổi vật chủ.
Một khi nhân loại chết đi, cũng đồng nghĩa với việc thật sự biến mất.
Mà hắn không muốn nhân loại trong lòng biến mất, trên thực tế, chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi cũng khiến toàn bộ virus của hắn cảm thấy sụp đổ và tuyệt vọng.
Bước vào thang máy, Birus nhấn nút ở tầng , yên lặng chờ đợi điểm đến của mình.
Nhân loại trong vòng tay hắn cũng đã chìm vào giấc ngủ say, nhìn từ bên ngoài giống như đã tử vong, nhưng may mắn thay, là một virus, hắn vẫn có thể cảm nhận được hô hấp của nhân loại, điều này giúp hắn không đến mức rơi vào trạng thái điên cuồng.
Đinh ——
Thang máy lên đến tầng , khi cửa thang máy từ từ mở ra, một đôi chân duyên dáng trong đôi giày cao gót màu đỏ lọt vào tầm mắt của Birus vốn rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Birus vô cảm nâng mí mắt, nhìn người phụ nữ trẻ có máu tóc dài màu nâu với đôi đồng tử xám bên ngoài cửa thang máy.
Người phụ nữ nhìn Birus, tò mò nghiêng đầu, dùng suy nghĩ truyền tin giữa virus nói chuyện với hắn.
"Trong lòng ngực ngươi chính là nhân loại, tại sao không cảm nhiễm hắn?"
Birus ôm thanh niên tóc đen đang ngủ say trong lòng bước ra khỏi thang máy, phớt lờ câu hỏi của người phụ nữ.
Người nọ đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn Birus đi tới cửa căn hộ cách thang máy không xa, mở cửa bước vào.
Mãi cho đến khi bóng dáng đồng loại biến mất bên trong cánh cửa, người phụ nữ mới trợn tròn đôi mắt xám xịt, xoay người gõ cửa một căn hộ bên cạnh.
Nhiệm vụ của nó là cảm nhiễm, mặc dù cảm thấy đồng loại kia có chút kỳ quái nhưng nó vẫn lấy nhiệm vụ làm mục tiêu hàng đầu.
"Ai đang ở bên ngoài? Hửm, xin hỏi cô là?" Người trong phòng vừa mở cửa, liền được chào đón bởi những ngón tay sắc bén của người phụ nữ.
Phụt —— Máu bắn ra khắp nơi!!!
Cảm nhiễm tiếp xúc giữa máu thường thuận tiện hơn tiếp xúc qua da.
Chu Vũ được người yêu nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ, cơn đau trong người cũng dịu đi rất nhiều.
Cậu ngẩng đầu nở một nụ cười dịu dàng với người yêu vẫn mang khuôn mặt lạnh, rồi nói: "Tối nay em ngủ phòng bên cạnh nhé? Đừng lo, anh vẫn thường dọn dẹp phòng đó!" Bạn gái của nguyên chủ thỉnh thoảng sống ở đó.
Vì vậy, nguyên chủ si tình sẽ dọn dẹp căn phòng vài giờ một lần và giữ cho nó sạch sẽ nhất có thể, này còn siêng năng hơn việc dọn dẹp phòng ngủ của chính mình.
Birus không nói chuyện, mà là lẳng lặng nhìn Chu Vũ không chớp mắt.
Hắn không muốn rời xa nhân loại này.
Chu Vũ và Birus nhìn nhau rất lâu, sau một hồi giằng co không có kết quả, không còn cách nào khác đành phải nhượng bộ.
"Ừm, như vậy đi, cái giường này cũng khá lớn......"
Chu Vũ cạn lời nhìn người yêu nhanh chóng nằm lên giường.
Người yêu ở đời này chủ động hơn cậu tưởng tượng.
Nhưng mà không sao cả, dù em ấy có thay đổi như thế nào thì vẫn là người yêu của cậu, chỉ có điểm này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Nói cách khác, bạn gái của nguyên chủ quả thực vẫn là vấn đề, tuy rằng người quen bạn gái không phải cậu, nhưng loại quan hệ này vẫn khiến Chu Vũ cảm thấy chính mình đang phản bội người yêu.
Nhưng mà đoạn tình yêu của nguyên chủ quả thực có chút kỳ lạ.
Rõ ràng là bạn gái của nguyên chủ tỏ tình trước, nhưng cuối cùng lại không chịu để nguyên chủ nắm tay.
Trong khoảng thời gian tâm trạng cảm xúc nguyên chủ ảm đạm chán nản, cũng không thấy người bạn gái này an ủi một chút nào.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bọn họ hoàn toàn không có tiếp xúc thân mật, bình thường ở chung như người xa lạ, đừng nói đến hẹn hò, chỉ gần thân thiết một chút cũng sẽ bị bạn gái nguyên chủ từ chối vì nhiều lý do.
Kể từ khi người bạn gái này dội nước vào nguyên chủ ngày hôm qua, cô ta đã đơn phương cắt đứt mọi liên lạc với nguyên chủ.
Điều này gần như tương đương với việc đơn phương chia tay.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nguyên chủ ngày càng tuyệt vọng mà sốt cao.
Nghĩ đến đây, Chu Vũ cảm thấy càng lúc càng muốn ngủ, vì vậy liền gạt hết những thứ này sang một bên.
Dù sao cũng không liên lạc được nữa, cậu thật sự không muốn nghĩ nhiều.
Cho dù là cô bạn gái tiện nghi này liên lạc lại, cậu cũng chỉ sẽ nói thẳng chia tay thôi, hơn nữa xét tình huống hiện tại thì căn bản đã là trạng thái chia tay rồi.
Các cơ quan khác nhau trong cơ thể Chu Vũ ngày càng phát triển, cơ chế bảo vệ trong cơ thể khiến cậu gạt hết mọi suy nghĩ sang một bên, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Birus ôm thanh niên tóc đen suy yếu vào lòng, cho đến khi hắn cảm thấy cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Birus lấy ống giảm thanh và khẩu súng sau thắt lưng ra, lên đạn một cách thuần thục.
Mặt không biểu tình bước đến trước cửa căn hộ, rồi mở cửa.
Ngoài cửa, một người phụ nữ với mái tóc dài màu nâu đang đứng, đôi mắt màu xám ánh lên tia lạnh lẽo.
"Ta cảm thấy được người đó."
Birus dùng đôi đồng tử cùng một màu xám nhìn người phụ nữ, nổ một phát súng vào giữa lông mày cô ta.
Người phụ nữ ngã xuống, nửa bên đầu bị xung lực mạnh của súng bắn nát.
Là đồng loại, họ luôn có thể biết điểm yếu của nhau —— đầu.
Não cùng máu văng lên người đàn ông phía sau người phụ nữ, người đàn ông không chút biểu cảm quăng ngã Birus xuống, đồng thời giữ chặt tay nắm khẩu súng của Birus.
Con ngươi xám của người đàn ông đang đối mặt với Birus, nguyên bản suy nghĩ như một thể tại giờ phút này lại tràn ngập sát ý với chính đồng loại.
"Ngươi đừng hòng độc chiếm cậu ấy."
Birus nhanh chóng đá người đàn ông ra khỏi cửa, ánh mắt đầy tàn nhẫn.
"Thật đáng tiếc, vật chủ ngươi ký sinh là một tên đã quen ngồi trong văn phòng, còn ta là lính đánh thuê."
Birus tùy tay khép lại cửa căn hộ, ngăn cách tiếng ồn, đảm bảo rằng thanh niên tóc đen trong phòng có thể ngủ yên.
Hắn nhìn đồng loại trên mặt đất, nở nụ cười lạnh băng.
"Còn nữa, tất nhiên ta có thể độc chiếm cậu ấy."
Đoàng ——!!!
Đầu người đàn ông cũng nổ tung.
"Cậu ấy vĩnh viễn chỉ có thể là của ta." Birus thu lại khẩu súng trong tay, lạnh lùng đá vào cái xác đồng loại trên mặt đất.
Virus vốn là giống nhau, nhưng với tính chất ký sinh thể hay còn gọi là vật chủ là khác nhau, khả năng của chúng cũng sẽ có biến hóa khác biệt.
Một số loại virus có chỉ số thông minh cao, một số loại có sức chiến đấu mạnh mẽ,...!những việc như vậy thì có vô số.
Mà cơ thể mà Birus ký sinh là một lính đánh thuê, được phiến quân thuê đến để đánh cắp mẫu gen hoàn mỹ.
Bởi vậy, thể lực của tên lính đánh thuê này rất tốt, ít nhất giải quyết hai tên đồng loại này cũng không có vấn đề gì.
Chủ thể của bọn họ là ý thức chung của virus được tập hợp lại, trừ khi có vấn đề liên quan đến toàn bộ virus, nếu không nó sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Mà hiện tại, phần lớn ý thức virus của bọn họ, cũng chính là cái gọi là chủ thể, hẳn là còn chú ý tới những mẫu virus ban đầu nằm ở căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất, tạm thời không thể phát hiện được việc giết hại lẫn nhau trong nội bộ này.
Birus kéo thi thể của người phụ nữ trẻ đến căn hộ đã mở cửa bên cạnh, vết máu bị kéo ra thành một vệt đỏ dài trên hành lang.
Rất nhanh, Birus kéo hai xác chết đến phòng khách bên trong căn hộ, chất đống chúng lại với nhau, sau đó nhướng mày khi nhìn vết máu trên mặt đất.
Hắn phải thừa nhận trong ý thức chung của họ, thực sự không có từ nào cho việc giết hại đồng loại.
Bởi vì họ là một thể, cùng một cá thể sống cùng nhau vì cùng một mục tiêu thì không bao giờ có thể giết hại lẫn nhau được.
Nhưng thật là nực cười, hiện tại hắn lại muốn giết hết đồng loại của hắn.
Birus lau máu trên tay, ánh mắt lạnh nhạt.
Tất cả đồng loại muốn tranh đoạt nhân loại với hắn đều đáng phải chết.
Bên trong lớp vỏ bọc mỏng trong suốt, người đàn ông râu ria xồm xoàm đứng dậy, trang bị tất cả vũ khí nóng lên người, chuẩn bị rời khỏi đây khi lớp vỏ bọc biến mất.
Căn cứ thí nghiệm dưới lòng đất này là nơi cốt truyện bắt đầu, để sống sót, tất nhiên hắn phải ở càng xa nơi đây càng tốt!
Phía sau người đàn ông, nhóm người Luân Hồi trong những bộ quần áo khác nhau cũng đã sẵn sàng đón địch.
Bọn họ chỉ là một nhóm cặn bã bị vứt bỏ, một nhóm phế vật chỉ có thể được phân phối ngẫu nhiên.
Vì vậy, ngoại trừ một số newbie thiếu hiểu biết ngây thơ ra, những người khác, không ít thì nhiều đều mang vẻ mặt suy sụp tinh thần.
Lớp vỏ bọc cuối cùng cũng biến mất, nhưng trái với mong đợi của nhóm người Luân Hồi, một chiếc tàu con thoi xuất hiện trước mặt họ.
【Do gần đây có quá nhiều đội nhóm Luân Hồi mang tinh thần lười biếng, sa sút, một chế độ nhiệm vụ mới sẽ được áp dụng để tự động thiết lập các mẫu nhân vật (vai NPC) cho đội, nhóm Luân Hồi.
Hy vọng các vị sẽ tích cực tham gia vào cốt truyện và nhận được nhiều điểm thưởng hơn.
】
"Các ngươi là lính đánh thuê do thủ lĩnh thuê tới?"
Người đàn ông râu ria xồm xoàm giận méo mặt.
Chủ Thần, tao muốn hỏi thăm cả dòng họ nhà mày!
- ---------
Không hiểu sao không xem được chương này, tôi sẽ thử lại.
Tin tôi đi, tôi thực sự đăng lúc chín giờ, Tấn Giang đùa cợt tôi QAQ
Cảm ơn quả mìn của Windy, Oanh phi thảo trường x, violets, Tam thủy âm tử, Mặc trúc tu nhiên, Bầu trời đầy đom đóm, Nấm liếm màn hình, Bầu trời đỏ rực x, Vô tư mỗi ngày, Mèo kêu meow ~ cảm ơn quả mìn của các thiên sứ nhỏ ~ yêu mọi người moah moah ~ Cảm ơn ~
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới Tương lai: (chà lau súng trong tay) Thành thật mà nói, tại hạ rất thích đứa nhỏ này, ngày nào cũng tự sát, giống như tại hạ, rất thích, cực kỳ thích, nhiệt tình thích tự sát, ừm, một thú vui tao nhã! (hưng phấn mà cười ra tiếng)
Ý thức thế giới thần quái: (xoa eo) Ba cũng thật sự tò mò, Tiểu Lai Lai, ngươi làm sao lại trở nên như vậy? Vì sao lại thích tự sát? (tang thương mà uống một ngụm trà dưỡng sinh)
Ý thức thế giới Tương lai: (cười tít mắt) À, cái này, ah, ta càng bị khởi động lại nhiều lần, ta càng cảm thấy vẻ đẹp của việc tự sát.
Ngươi không biết đâu, ta đã bị khởi động lại lần, thật sự là quá sung sướng! (lâm vào hồi ức.jpg) Cuối cùng, tại hạ không gọi là Tiểu Lai Lai.
Ý thức thế giới Thần quái: (lại lần nữa tang thương mà uống trà) Là vậy à, ba bị khởi động lại hơn lần đã muốn bị xuyên thành cái sàng rồi, thiệt là bội phục Tiểu Lai Lai quá đi!
Ý thức thế giới Cthulhu: (nín lặng bế thần quái lên) Được rồi, trở về nghỉ ngơi thôi, eo ngươi còn chưa ổn đâu! Thuận tiện nói một chút, lão tử bị khởi động lần.
(mỉm cười khiêu khích)
Ý thức thế giới Tương lai: (âm trầm mà cười lạnh) Ha ha, đừng quá vui mừng, rất nhanh tại hạ sẽ gom đủ lần! (nổ súng tự sát mosaic mosaic)
Ý thức thế giới Thần quái: (yên lặng uống trà) Ta cảm thấy chuyện này không có gì đáng tự hào cả (mỉm cười tang thương).