Edit: Phưn Phưn
Bên trong xe taxi, Cảnh Lỵ ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa sổ xe, một tay chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài. Taxi xuất phát từ vùng ngoại thành, đây là con đường mới, rất rộng, xe cộ lui tới trên đường rất ít, hai bên là hàng cây xanh kéo dài như không có điểm cuối. Không biết đi bao lâu mới vào được nội thành, vừa đến đây, dòng xe cộ chạy không ngừng, các tuyến đường ở những khu phố buôn bán trọng điểm đều đông đúc.
Có vài tài xế không kiên nhẫn, ấn còi không ngừng, thúc giục người phía trước lái xe nhanh một chút.
Nghe tiếng còi phiền phức xung quanh, tâm trạng của Cảnh Lỵ càng thêm bực bội.
Cảnh Lỵ liếc sang Kinh Nhiên đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi ở trường học ——
"Thật ra, khi đó tôi thích cậu!"
"Cậu thích tôi?"
"Nếu không thích cậu, thì sao tôi lại hẹn hò với cậu?"
Cảnh Lỵ đưa ra đề nghị hẹn hò với Kinh Nhiên, trùng hợp Kinh Nhiên lại thích Cảnh Lỵ, sau đó hai người liền hẹn hò.
Logic này, không còn gì để cãi!
Nhưng mà Cảnh Lỵ không thích Kinh Nhiên! Hẹn hò với đại học bá là do cô thua cược, giữa Lâm Tuệ Vinh và Kinh Nhiên không thể không chọn một người để hẹn hò.
Nguyên nhân cô chọn Kinh Nhiên là vì cô cảm thấy anh không thích cô, về sau chia tay cũng tương đối dễ dàng. Nhưng không ngờ, Kinh Nhiên vừa mới nói cho cô biết, anh thích cô rất lâu rồi.
Có cảm giác chuyện này đã trở nên rất khó giải quyết.
Cảnh Lỵ như muốn phát điên, dùng tay kéo hai bên mái tóc dài của mình, cô hận dung lượng não của cô quá nhỏ, mà chuyện này lại quá phức tạp, cô không biết phải làm như thế nào.
Bên trong đại học bá như một công "trúa" nhỏ, cô lại không muốn làm anh tổn thương!
Kinh Nhiên đang ngủ gà ngủ gật, đầu lảo đảo sắp ngả, cuối cùng ngả lên vai Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ bất đắc dĩ thở dài một cái, lấy tay chỉnh lại tư thế cho anh dễ chịu, tựa vào vai cô. Đầu nấm đông cô xù xù của Kinh Nhiên cọ lên cổ Cảnh Lỵ, làm cô có cảm giác hơi ngứa, nhưng vẫn có thể nhịn được.
"Lỵ Lỵ..."
Cảnh Lỵ cho rằng anh tỉnh lại, đáp một tiếng: "Ừ?"
Nhưng mà đại học bá không có tỉnh lại, chỉ đang nói mớ: "Lỵ Lỵ..."
"Ăn nhiều cơm một chút."
Không biết vì sao khóe miệng của Cảnh Lỵ hơi giương lên...
Tới đường Ân Ninh, tài xế cho xe dừng lại. Cảnh Lỵ trả tiền xe xong thì lay Kinh Nhiên dậy. Sau khi hai người xuống xe, Kinh Nhiên cũng không đi đường về nhà bà ngoại, mà đưa Cảnh Lỵ đến một con phố khác.
Cảnh Lỵ hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
"Bà ngoại nói Tiểu Tiểu Khang không thích đồ ăn mèo nhập khẩu, muốn tôi mua loại hàng rời trước đây vẫn hay dùng." Kinh Nhiên vừa đi vừa nói chuyện, cáu kỉnh giống như một đứa trẻ: "Cậu nói xem có phải nó không biết hưởng thụ gì hết không?"
Cảnh Lỵ không trả lời, hơi mỉm cười.
Kinh Nhiên đưa cô đến một cửa hàng thú cưng trang trí bình thường, bên trong có dùng lồng sắt để nhốt một số động vật nhỏ. Kinh Nhiên nói chuyện với ông chú đang ngồi xem TV ở quầy thu ngân: "Chú Cường, lấy cho con hai cân thức ăn mèo."
Chú Cường đứng lên, vừa đi ra vừa hỏi: "Sao vậy, không mua thức ăn nhập khẩu nữa à?" Chú Cường đi đến ngoài cửa, ở bên tường kéo xuống một bao nilon, tháo một túi lớn được cột bằng dây thừng, bên trong có một cái ly nhựa. Chú Cường dùng nó múc mấy ly thức ăn mèo vào trong bao nilon, đặt lên cân điện tử, chỉnh trọng lượng đến cân.
Cảnh Lỵ nhìn thấy trong tiệm có một con chó Corgi nhỏ, bị nhốt trong lồng sắt đặt trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống chọc nó. Tên nhóc này thật đáng yêu.
Kinh Nhiên trả tiền cho chú Cường xong, đi đến bên cạnh Cảnh Lỵ, cũng ngồi xổm xuống nhìn con chó Corgi, hỏi: "Cậu thích chó sao?"
Vẻ mặt Cảnh Lỵ đầy tiếc nuối, "Thích, nhưng tôi không thể nuôi!"
"Vì sao?"
Cảnh Lỵ thở dài một hơi, tiếc nuối nói: "Bởi vì từ nhỏ tôi đã ở trong trường, không cơ hội nuôi chó."
Kinh Nhiên đề nghị: "Vậy sau khi tốt nghiệp bọn mình nuôi một con chó nhé, được không?"
Cảnh Lỵ đồng ý một tiếng: "Được."
Ấy, khoan, đại học bá vừa mới nói gì?
"Bọn mình"?
Sau khi tốt nghiệp "Bọn mình" nuôi một con chó?
Ý này là ở cùng một chỗ?
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên, chớp chớp mắt; đúng lúc Kinh Nhiên khẽ mỉm cười nhìn cô.
Không hiểu sao Cảnh Lỵ lại cảm thấy Kinh Nhiên đã cho cô một cảm giác mềm mại nào đó, cô hơi ngượng ngùng, vùi đầu mình vào đầu gối.
Kinh Nhiên hỏi: "Cậu mệt à?"
Cảnh Lỵ vùi đầu vào đầu gối, lắc đầu, "Không sao."
Ước chừng khoảng một phút đồng hồ, Cảnh Lỵ sắp xếp lại suy nghĩ của mình xong, đứng lên, nói: "Về được chưa?"
"Ừ." Kinh Nhiên cũng đứng lên theo.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, trở về đường Ân Ninh. Đây là một khu nội thành cũ, tất cả căn nhà ở đây đều được lưu lại từ thời dân quốc, người già rất nhiều nhưng người trẻ tuổi lại rất ít.
Bọn họ đi dọc theo ven đường, phía sau truyền đến một tiếng "Brum brum..." Càng lúc càng lớn, Kinh Nhiên quay đầu nhìn thì thấy một người đội mũ bảo hiểm màu đen đang chạy xe máy hướng về phía họ. Thời điểm sắp đụng phải Cảnh Lỵ, anh liền kéo cô vào trong lồng ngực mình, không giữ được thăng bằng, lảo đảo một cái, ôm Cảnh Lỵ ngã lăn trên đất.
Tên cướp chạy xe không lấy được ba lô của Cảnh Lỵ, không thể làm gì khác đành phải bỏ cuộc, khỏi động xe máy nghênh ngang rời đi.
Cảnh Lỵ quả thực đã bị dọa ngốc, vừa rồi có một chiếc xe máy... Nếu không nhờ có Kinh Nhiên, thì cô cũng không biết mình phải làm gì.
Trước kia Cảnh Lỵ có nghe người khác nói, mấy tên cướp chạy xe đó đều giật túi của người khác, có một số người sẽ liều mạng lôi kéo, sau đó cứ thế mà bị xe máy kéo lê hơn mười mấy mét, khiến cho họ bị thương rất nặng. Hôm nay Cảnh Lỵ đeo ba lô, cũng không phải nói muốn cướp là có thể cướp được, ít nhất cũng phải kéo người đi mấy mét mới có thể thoát thân.
Cả người Cảnh Lỵ đè trên người Kinh Nhiên, anh nhỏ giọng rên rỉ vài tiếng.
"Nhiên Nhiên, cậu không sao chứ?" Cảnh Lỵ vội vàng rời khỏi người anh, quỳ gối sang bên cạnh.
Kinh Nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Cảnh Lỵ có chút lo lắng, "Thật không sao chứ?"
Kinh Nhiên trả lời khẳng định: "Không sao."
Hôm nay thời tiết đã ấm trở lại, Kinh Nhiên chỉ mặc một áo thun mỏng màu trắng, chỗ khuỷu tay bên phải đã bị trầy da.
Cảnh Lỵ không nói hai lời liền kéo tay áo của anh, nhìn khuỷu tay bị thương đang chảy máu của anh.
Làm sao bây giờ? Công "trúa" nhỏ bị thương...
Cảnh Lỵ không biết làm sao, đột nhiên nước mắt chảy ra...