Edit: Phưn Phưn
Hai người học cùng một trường, hơn nữa phòng học của Kinh Nhiên còn ở ngay bên cạnh phòng học của Cảnh Lỵ, nhưng cơ hội để bọn họ gặp mặt thì lại rất ít.
Gần đây, chân của Kinh Nhiên bị trật, buổi sáng không thể đến sân thể dục chạy bộ. Mỗi lần Cảnh Lỵ đến nhà ăn thì Kinh Nhiên cũng đã dùng bữa xong. Đến khu dạy học, phòng học lớp nằm cạnh cầu thang, lớp lại nằm ở phía bên trong, rốt cuộc Cảnh Lỵ không có lí do gì để đi đến khu vực hành lang lớp nhìn lén Kinh Nhiên.
Thì ra, thời điểm để được gặp nhau bọn họ cũng không có, dù cho đối phương đi học ở ngay lớp bên cạnh thì cũng rất khó để gặp mặt.
Nghĩ lại cũng không thể tưởng tượng được, trước kia hai người không hề xuất hiện cùng một lúc, đột nhiên hẹn hò với nhau, sau đó thì tách ra.
Tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Cuộc sống vẫn giống như trước kia, mỗi ngày luôn có một hai nam sinh, bất kể là học trưởng học đệ hay là nam sinh cùng khóa đều chặn cô lại trên đường để tỏ tình; đi qua sân bóng rổ đều bị bóng rổ đập vào đầu, những người ngu ngốc đó đều cho rằng làm như vậy là có thể thu hút được sự chú ý của cô, chạy tới nói với cô một tiếng "Xin lỗi", sau đó mượn cơ hội bắt chuyện hỏi số WeChat.
Trước kí túc xá của cô chính là sân bóng rổ, sống ở Đại học J ba năm, không biết đã biết đã bị bóng rổ đập vào đầu mấy lần, chỉ đến khi cô hẹn hò với Kinh Nhiên, người khác biết cô có bạn trai, nên không còn dùng bóng rổ để hấp dẫn sự chú ý của cô nữa.
Sau khi chia tay, tâm trạng của Cảnh Lỵ không tốt, ăn uống cũng không nổi. Không muốn ăn cơm, định đến khu bánh của trường học mua bánh mì, ở đây có bán bánh bà xã, cô mua hai cái về ký túc xá ăn.
Nhưng không dễ ăn chút nào, lạnh như băng, nhân bánh bên trong cũng không ngon, cảm giác giống như đang ăn bánh bà xã hàng nhái. Đầu bếp làm bánh của trường học nhất định là người bên ngoài, làm bánh bà xã không hề giống gì cả.
Cô ném bánh bà xã vào trong thùng rác, leo lên trên giường đắp chăn nghỉ ngơi, đến bản thân cũng không biết vì sao lại khóc.
Có thể là đói bụng, cũng có thể là cái bánh bà xã kia thật sự rất khó ăn.
Dù sao, chính là rất khó chịu.
Cô cầm lấy di động, mở WeChat, muốn nhìn vòng bạn bè của Kinh Nhiên. Trước kia, Kinh Nhiên không đăng lên vòng bạn bè, sau khi hẹn hò với Cảnh Lỵ, mỗi ngày đều chụp Cảnh Lỵ một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè, còn dùng ảnh của cô để làm ảnh đại diện WeChat.
Trong danh bạ của WeChat cũngg không có thông tin của Kinh Nhiên, đúng rồi, ngày đó trở về từ viện dưỡng lão cô đã xóa WeChat của Kinh Nhiên.
Đêm đó, cô trở lại ký túc xá, là thứ bảy, cho nên chỉ có một mình cô. Bởi vì nghe xong chuyện ma quỷ Kinh Nhiên kể, cô có chút sợ hãi, cô muốn đi tìm Kinh Nhiên. Nhưng cô đã nói chia tay, Kinh Nhiên cũng không giữ lại, cô không thể kéo mặt mũi mình xuống được, lại sợ bản thân nhịn không được đi tìm Kinh Nhiên, liền xóa WeChat và số di động của anh.
Sau khi trở về trường học, Kinh Nhiên bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi biện luận Tiếng Anh, bạn cùng phòng Lý Nhụy Hoa là thành viên của nhóm Kinh Nhiên, có đôi khi trở về sẽ chia sẻ một số chuyện của nhóm với bạn cùng phòng. Nhưng không nói nhiều lắm, bởi vì Lý Nhụy Hoa nghĩ Cảnh Lỵ đã chia tay với Kinh Nhiên, nên cố gắng ít nhắc tới anh.
Thật ra, Cảnh Lỵ muốn nghe nhiều tin tức về anh hơn, chỉ là mạnh miệng không dám nói ra.
Mỗi ngày cứ lén lút đi nghe ngóng tin tức về Kinh Nhiên, sau đó mỗi tối lại đi đến thư viện để gặp được anh.
Một buổi tối trời mưa sét đánh, cô bảo Kinh Nhiên đưa cô trở về ký túc xá, nhưng đại học bá nhìn không ra ý đồ của cô, còn đẩy cô cho nam sinh khác rồi rời đi.
Đại học bá giống như không quan tâm đến cô, khiến Cảnh Lỵ mất mát vài ngày.
Cho đến một buổi sáng sớm, cô như mọi ngày thức dậy chuẩn bị đi chạy bộ thì phát hiện toàn thân mình không còn sức lực. Bởi vì khoảng thời gian này cô không ăn uống gì cả, thân thể trở nên suy yếu. Cô bước lên cân điện tử, vốn dĩ cô nặng kg, nhưng mới hơn một tuần, đã biến thành . kg.
Nếu như gió bão đánh tới thì với thể trọng này chắc sẽ bị thổi lên tới trời cao nhỉ?
Cô cũng không biết chính mình đang bướng bỉnh cái gì, cô thích Kinh Nhiên, nhưng lại lựa chọn né tránh.
Vì sao không đi thừa nhận mình thích Kinh Nhiên?
Thừa nhận thích Kinh Nhiên rất mất mặt sao?
Không có Kinh Nhiên tim rất đau đó hiểu không?
Cả ngày Cảnh Lỵ đều giãy giụa trong lòng, cuối cùng cô quyết định muốn ở bên đại học bá, chạy đến thư viện thì đụng phải Kinh Nhiên vừa học xong đi ra.
Cả đầu nóng lên mà tỏ tình với đại học bá.
Là tỏ tình cầu hẹn hò, không phải cầu hợp lại.
Kết quả ——
Kinh Nhiên nói cô đừng giỡn.
Cảnh Lỵ đau lòng chạy về ký túc xá, mới biết được hôm nay là cá tháng tư!!!
Hơn nữa, cả ngày có rất nhiều học muội chạy tới thổ lộ với Kinh Nhiên, trêu chọc anh!!!
Quá đáng giận, tại sao lại đi trêu chọc công "trúa" nhỏ nhà cô chứ!!!
Cảnh Lỵ xách theo một túi kẹo lớn. Bên trong có rất nhiều kẹo dâu tây, có kẹo cứng, kẹo mềm, còn có kẹo bông gòn, nhãn hiệu khác nhau. Cô đứng trước kí túc xá nam, chờ Kinh Nhiên ra ngoài.
Cô cũng không biết đến mấy giờ Kinh Nhiên mới ra, nên từ rất sớm cô đã chờ ở chỗ này.
Qua một khoảng thời gian, các nam sinh đều lục tục rời khỏi kí túc xá, nhìn thấy hoa khôi ngành Quản lý đang đứng trước kí túc xá nam, xách theo một túi đồ lớn, không biết đang chờ ai.
Gần như mỗi nam sinh đi qua Cảnh Lỵ, đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.
Rốt cuộc hoa khôi của ngành đang đợi ai? Chẳng lẽ cô lại quen bạn trai mới? Đang đợi bạn trai mới?
Bỗng kí túc xá nam xuất hiện một bóng người thon dài, mặc bộ đồ thể thao màu đen, đầu nấm đông cô, mang kính đen, đó không phải chính là công "trúa" nhỏ mỗi ngày cô đều mong nhớ sao?
Bởi vì ăn uống không tốt, cả người Cảnh Lỵ gầy đi không ít. Cô trang điểm nhẹ, nhìn qua cả người rất có tinh thần. Cô nở một nụ cười xinh đẹp, đi lên đi chào hỏi: "Nhiên Nhiên."
Đối với việc Cảnh Lỵ đột nhiên xuất hiện ở kí túc xá nam Kinh Nhiên có chút bất ngờ, hỏi: "Chuyện gì?"
Cảnh Lỵ bắt đầu giải thích: "Nhiên Nhiên, tôi không biết ngày hôm qua là cá tháng tư, tôi không phải nói giỡn với cậu. Tôi thật sự thích cậu, muốn hẹn hò với cậu."
Kinh Nhiên nghe cô nói hết câu, mới chậm rãi tiêu hóa những lời mà cô nói.
Không phải bởi vì cô đã có người mình thích nên mới chia tay với anh sao? Tại sao cô lại đến thổ lộ muốn hẹn hò với anh?
Có đôi khi, không thể trách EQ của anh không cao.
Bởi vì, có đôi khi phụ nữ thật sự rất khó hiểu.
Cảnh Lỵ thấy anh không phản ứng, đành phải dùng plan B. Cô giơ các loại kẹo dâu trong tay mình lên trước mặt Kinh Nhiên, nói: "Cậu xem, tôi mua cho cậu rất nhiều kẹo dâu tây. Bạn cùng phòng của tôi nói, mấy nhãn hiệu kẹo dâu này ăn rất ngon."
Kinh Nhiên thích ăn kẹo dâu tây, nhưng sẽ không vì nó mà chuyện gì cũng đồng ý. Nhất là bây giờ, Cảnh Lỵ với dáng vẻ không rõ ý đồ.
—— Cảnh Lỵ sẽ không chủ động lấy lòng anh.
Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên không có phản ứng, rủ tay xuống, hơi uể oải: "Nhiên Nhiên, có phải cậu không thích tôi không? Tôi thổ lộ với cậu, cô không để ý đến tôi..."
Kinh Nhiên trả lời: "Thích."
Cảnh Lỵ nghe thấy câu trả lời của anh, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn bã liền nở một nụ cười thật đẹp. Cô kéo tay Kinh Nhiên, hưng phấn hỏi: "Thật? Thật?"
Kinh Nhiên gật đầu.
Cảnh Lỵ cảm thấy vui vẻ, mấy ngày nay cô cũng chưa từng vui vẻ như thế.
"Chúng ta sẽ còn chia tay sao?" Kinh Nhiên hỏi.
Cảnh Lỵ liều mạng lắc đầu, nói: "Không chia tay."
"Chúng ta sẽ kết hôn sao?"
"Hả?" Cảnh Lỵ cho rằng mình nghe lầm, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Kinh Nhiên lặp lại: "Chúng ta sẽ kết hôn sao?"
Cảnh Lỵ nghe rõ, nhưng cô lại không biết phải trả lời thế nào. Cô muốn hẹn hò với Kinh Nhiên, nhưng chưa nghĩ đến việc xa xôi như kết hôn. Cô không biết phải trả lời thế nào, chuyện sau này ai có thể bảo đảm?
Kinh Nhiên thấy cô chần chờ, nói: "Vậy chúng ta vẫn không cần hẹn hò, bà ngoại nói, hẹn hò mà không lấy kết hôn làm mục đích đều là chơi lưu manh. Tôi không muốn chơi lưu manh với cậu."
Gì cơ?
Cảnh Lỵ ngơ ngác nhìn Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên lại đi qua cô một lần nữa.
Nội tâm Cảnh Lỵ kêu gào: Ấy, cậu đứng lại đó cho tôi. Vừa rồi cậu đang cầu hôn đấy, không thể để cho người ta suy nghĩ một chút sao?
Công "trúa" nhỏ, kết hôn là chuyện lớn, không cho người ta thời gian suy xét mà coi được hả?