Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Cảnh Lỵ ngồi xổm xuống, ngón tay chọc vài cái lên cánh tay anh: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, sao anh lại ngủ dưới sàn?”
Kinh Nhiên trở người, tay xoa đôi mắt nhập nhèm, vì cận nặng nên trước mắt anh chỉ là một gương mặt mơ hồ, dựa vào giọng nói để phân biệt: “Lỵ Lỵ, em dậy rồi à?”
“Mau đứng lên đi, sao anh lại ngủ ở đây?” Cảnh Lỵ đỡ anh đứng dậy, hỏi lại.
Sao lại ngủ dưới sàn?
Kinh Nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua, bất giác mặt đỏ lên.
Tối hôm qua, sau khi Kinh Nhiên phát hiện mình chảy máu mũi, anh đã xử lí đơn giản một chút rồi dùng khăn giấy nhét vào lỗ mũi. Lúc Kinh Nhiên thay đồ ngủ cho Cảnh Lỵ, màn thầu nhỏ trơn bóng ở ngay trước mắt anh, anh tò mò bóp mấy cái, chúng mềm như bông, lại còn co dãn. Anh còn muốn học theo giống như trong phim, liếm thử xem nó có hương vị gì, nhưng lại sợ Cảnh Lỵ mà biết sẽ tức giận, nên không dám hành động.
Kinh Nhiên mặc đồ ngủ cho Cảnh Lỵ, vừa nằm xuống ôm cô ngủ thì con mèo say này lại không an phận, liên tục rúc vào vai anh liếm rồi cắn, còn lẩm bẩm: “Sao cái cánh gà này không cắn được?”
Mặc dù Kinh Nhiên muốn ngủ chung với Cảnh Lỵ, nhưng lại sợ bị con mèo say này cắn đau. Vì thế anh ôm lấy gối đầu, nằm trên sàn ngủ một giấc tới sáng.
Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút: “Không đúng, sao anh lại ở trong phòng của em, không phải đã chia phòng ngủ rồi sao?”
Kinh Nhiên dịch một bước, ở bên cạnh tủ đầu giường, khom lưng duỗi tay sờ mặt bàn, sờ đến mắt kính của mình, lấy mang lên: “Dì kêu anh ở lại đây chăm sóc cho em.”
Cảnh Lỵ: “…”
Mẹ ruột đúng là cởi mở, dám để một người đàn ông ở trong phòng con gái mình cơ đấy…
“Vậy sao anh không lên giường ngủ?” Cảnh Lỵ cho là Kinh Nhiên bị ngốc, cửa cũng đã đóng lại, vậy anh diễn hành động nghiêm túc như thế cho ai xem?
Kinh Nhiên bất mãn khiếu nại: “Em cắn anh, anh không dám ngủ chung giường với em!”
“Cắn đau à? Để em nhìn xem?” Cảnh Lỵ nhớ lần trước say rượu cũng cắn đau anh, khẩn trương hỏi.
Kinh Nhiên kéo cổ áo xuống, lộ ra phần da thịt bị che giấu, từ cổ đến vai trái, có một vết cắn, còn lại là dấu hôn màu đỏ tươi. Công ‘trúa’ nhỏ lại bị cắn khiến Cảnh Lỵ đau lòng, duỗi tay xoa xoa bờ vai của anh, lại hôn hai cái, cười nói: “Cái này có đau không?”
Kinh Nhiên lắc đầu.
Cảnh Lỵ vội vàng muốn đi phòng vệ sinh nên không thể dỗ anh, đành đẩy anh đến mép giường, nói: “Anh lên giường ngủ đi, em đi vệ sinh một lát.”
Sau đó xoay người nhanh chân chạy ra ngoài cửa, để lại Kinh Nhiên ở trong phòng.
Sau khi Cảnh Lỵ đi vệ sinh xong, thuận tiện đánh răng rửa mặt rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh. Cô nghe thấy trong phòng bếp có tiếng “Ùng ục”, giống như có người đang làm gì đó. Nhà Cảnh Lỵ không có thói quen ăn sáng, ngày thường ba mẹ Cảnh bận rộn công việc, ngày nghỉ hiếm khi có được thì đều dùng để ngủ bù, nên cô đoán không phải cha mẹ cô đang bận làm bữa sáng bên trong kia.
“Anh đang làm gì vậy?” Cảnh Lỵ đi đến phòng bếp, nhìn thấy Kinh Nhiên đang cắt thịt heo.
Công ‘trúa’ nhỏ vẫn còn mặc đồ ngủ màu xanh dương; tóc ngắn rối bù hơi loạn, mang mắt kính gọng vàng, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên trên người, tựa như anh đang tỏa sáng.
Dáng vẻ của anh có chút lười biếng, cười với cô.
“Thịch, thịch…”
Trái tim nhỏ của Cảnh Lỵ tăng nhanh nhịp đập…
Muốn chết mất thôi, sáng sớm lại bị công ‘trúa’ nhỏ mê hoặc.
“Nấu cháo, tối hôm qua dì cũng uống rượu, buổi sáng ăn chút cháo sẽ đỡ hơn.”
Trên bếp ga đang nấu một nồi cháo, sôi đã lâu, Kinh Nhiên vặn nhỏ lửa lại.
Cảnh Lỵ cảm giác dường như cô và công ‘trúa’ nhỏ đang đổi thân phận cho nhau, tựa như nhà họ Cảnh đã lấy về một người con dâu hiền dịu vậy. Cảnh Lỵ đi đến bên người Kinh Nhiên, từ phía sau ôm lấy vòng eo của anh. Kinh Nhiên quay đầu, cúi nhìn Cảnh Lỵ giống như một đứa ngốc cười ngô nghê.
Anh lại quay đầu, tiếp tục cắt thịt heo.
Kinh Nhiên thật sự rất gầy, nhưng vẫn có chút cơ bắp, vô cùng rắn chắc. Cảnh Lỵ ôm anh từ phía sau, hơn nửa cơ thể đều dán sát lên lưng anh, giống như một con gấu koala ôm chặt thân cây không muốn buông tay.
“Khụ khụ…” Mẹ Cảnh đi đến phòng bếp, nhìn thấy hai bạn trẻ ôm ôm ấp ấp bên trong, vốn dĩ định làm không khí, yên lặng rời đi là tốt rồi. Nhưng vì nguyên nhân tối hôm qua uống rượu, buổi sáng tỉnh lại quá khát, cần phải uống nước.
Mà nước thì ở trong phòng bếp, bên trong lại có hai bạn nhỏ đang tán tỉnh nhau, bỗng nhiên bị ăn cẩu lương ngập mặt.
Cảnh Lỵ giống như một đứa bé làm sai, vội vàng buông Kinh Nhiên ra, đứng ở một bên, hơi chột dạ chào: “Mẹ, chào buổi sáng…”
Cổ họng của mẹ Cảnh không thoải mái cho lắm, hắng giọng, tiếng khàn khàn: “Mẹ đang tìm nước uống thôi, hai đứa cứ tiếp tục đi.”
Cảnh Lỵ: “…”
Vẻ mặt Kinh Nhiên lại ung dung, nói: “Dì ơi, con có pha nước mật ong cho dì và Lỵ Lỵ, để con lấy cho dì.” Kinh Nhiên cầm lấy ấm nước trên bệ bếp, từ tủ bát lấy ra hai cái ly thủy tinh, rót nước mật ong ra hai ly, đưa một ly cho mẹ Cảnh: “Dì uống đi ạ.”
Mẹ Cảnh không nghĩ tới Kinh Nhiên lại cẩn thận như vậy, cười nhận lấy ly nói lời cảm ơn: “Cảm ơn con nhé.”
Kinh Nhiên đưa ly nước mật ong khác cho Cảnh Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, nhanh uống đi, uống xong sẽ không đau đầu nữa.”
Cảnh Lỵ: “Cảm ơn.”
“Đang nấu gì đó?” Mẹ Cảnh nhìn thấy bọt nổi trên nồi, hỏi.
“Nấu cháo ạ, chờ thêm mười mấy phút nữa là có thể ăn.” Kinh Nhiên mở nắp nồi, dùng thìa lớn khuấy cháo trắng.
Mẹ Cảnh mỉm cười nhìn Cảnh Lỵ khiến cô thấy không được tự nhiên.
Không phải nói người làm mẹ như bà xem thường con của mình, con gái nhà mình thế nào, không phải mẹ Cảnh không biết. Mặc dù Cảnh Lỵ nhà bà xinh đẹp, nhưng cơ thể lại gầy gò, cách biệt chiều cao của Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ cũng khoảng chừng cm. Chỉ là, chiều cao kém thế này đang trở nên lưu hành với giới trẻ hiện nay, họ coi chuyện chênh lệch này rất đáng yêu.
Nhưng thật sự ngoài dáng vẻ bên ngoài ra, Cảnh Lỵ dường như không có ưu tú nào cả. Thành tích không tốt, thường xuyên được hạng nhất đếm ngược, nghỉ đông và nghỉ hè đều có thư thi lại gửi đến tay cha mẹ; có lẽ là do đầu óc không được linh hoạt, ví dụ như thi bằng lái xe, người khác chưa tới nửa năm đã lấy được bằng lái, Cảnh Lỵ lại phải mất đến hai năm; thân là con gái, tay nghề nấu nướng không được, việc nhà cũng làm không tốt…
Cậu trai đẹp trước mắt này, làm người khiêm tốn, hiền lành, thành tích tốt, lại biết nấu cơm, rốt cuộc Cảnh Lỵ là có tài đức gì mới hẹn hò được với Kinh Nhiên? Chẳng lẽ con bé là Nữ Oa chuyển thế?
“Nhiên Nhiên, con thích A Lỵ nhà dì ở điểm nào?” Mẹ Cảnh quản lý một công ty lớn, vô cùng chú trọng hiệu suất, chỗ nào mơ hồ, không rõ thì phải lập tức giải quyết. Tựa như bà không rõ vì sao Kinh Nhiên lại hẹn hò với Cảnh Lỵ, vậy bà sẽ trực tiếp muốn có đáp án, chứ không đi đoán.
Thật ra thì, mẹ Cảnh chỉ đơn thuần lo lắng Cảnh Lỵ có bị người ta lừa hay không thôi.
Kinh Nhiên cũng thoải mái trả lời: “Bởi vì Lỵ Lỵ tốt bụng.”
Nói tốt bụng cũng hơi qua loa, bây giờ cô gái nào mà chẳng tốt bụng, nhìn thấy cún hoang cũng dâng lên tình yêu mà muốn mang về nhà nuôi.
Mẹ Cảnh tiếp tục hỏi: “Ví dụ như?”
Đột nhiên mặt Kinh Nhiên đỏ lên, hơi thẹn thùng, nói: “Lỵ Lỵ là cô gái đầu tiên cười với con, đối xử với con rất tốt…”
Từ nhỏ Kinh Nhiên trông vừa quê mùa vừa xấu xí, mấy cô gái đều không muốn chơi với anh, lại còn bắt nạt anh. Ngoại trừ một khoảng thời gian lúc nhỏ vì tình nghĩa giữa hai nhà mà Lý Tuyết Tình giả vờ đối xử tốt với anh ra, thì Cảnh Lỵ chính là người đầu tiên thật sự cười với anh, còn chủ động nhặt sách giáo khoa giúp anh. Đôi khi, Kinh Nhiên nói chuyện luôn khiến người ta muốn đánh anh, nhưng tấm lòng bao dung của Cảnh Lỵ lại rất lớn, không so đo với anh, lúc anh không vui, cô còn chọc cho anh cười.
Mẹ Cảnh chưa từng thấy hình tượng quê mùa của Kinh Nhiên, đương nhiên không biết vì sao một nam sinh đẹp trai như thế, mà Cảnh Lỵ lại là nữ sinh đầu tiên cười với anh? Mẹ Cảnh suy nghĩ một chút, có lẽ trước kia Kinh Nhiên học trường nam sinh, ít khi được thấy con gái, cho nên vừa lên đại học đã bị Cảnh Lỵ mê hoặc.
Nhất định là như vậy.
Mẹ Cảnh lo lắng, nếu sau này Kinh Nhiên gặp được một cô gái còn ưu tú hơn cả Cảnh Lỵ, vậy Cảnh Lỵ có bị vứt bỏ hay không?
Mẹ Cảnh kéo tay Kinh Nhiên, nói một cách trịnh trọng: “Nhiên Nhiên, có nhiều thứ A Lỵ nhà dì đều không hiểu, cũng không chịu nói ra, vậy con có thể thay chú dì chăm sóc tốt cho con bé được không?”
Kinh Nhiên không chút do dự, nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Đột nhiên Cảnh Lỵ chịu không nổi mẹ mình trở nên kích động đến buồn nôn như vậy, cô chỉ là dẫn bạn trai về mà thôi, cũng không phải sinh ly tử biệt, không phải kết hôn xong sẽ không về nhà nữa.
Đừng có làm như thế được không?
Nếu thật sự kết hôn, thì cũng chỉ ở ngay thành phố cách vách mà thôi, lộ trình xe chỉ mất một giờ. Ngày thường ở trường học đi xe buýt cũng chỉ mất hơn một giờ.
Cảnh Lỵ thật sự nhìn không nổi nữa, tách mẹ Cảnh đang kéo tay Kinh Nhiên ra, nói: “Mẹ, mẹ đi rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.”
Sau khi ăn sáng xong, ba mẹ Cảnh phải đi công tác ở HongKong, để lại Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ trong nhà. Chuyện gặp người lớn này liền kết thúc tại đây.
Thời điểm mẹ Cảnh chuẩn bị ra khỏi nhà, đã lén nói với Cảnh Lỵ, có một thứ đặt trong ngăn kéo thứ hai ở tủ đầu giường của Cảnh Lỵ. Chờ cha mẹ rời khỏi, cô trở về phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo ra xem.
Một hộp áo mưa còn mới tinh.
Cảnh Lỵ nghi ngờ, có lẽ Kinh Nhiên chính là đứa con trai thất lạc nhiều năm của mẫu thân đại nhân.
Ba ngày nghỉ lễ tháng , ngày đầu tiên cha mẹ của Cảnh Lỵ đi công tác, ngày hôm sau cô và Kinh Nhiên trở về thành phố G, bởi vì thành phố D không có chỗ nào để đi dạo, hơn nữa Kinh Nhiên cũng muốn đi thăm ông Quốc.
Thật ra Kinh Nhiên cũng muốn nhân dịp tháng này dẫn Cảnh Lỵ về gặp cha mẹ, nhưng bất đắc dĩ cha mẹ anh cũng đi công tác. Cảnh Lỵ cũng hiểu cho anh, nếu như cha mẹ của anh không bận, thì cũng đã không giao anh cho ông bà ngoại chăm sóc.
Sau khi trở lại thành phố G, Kinh Nhiên hẹn Trần Văn Bân cùng đi viện dưỡng lão, còn Cảnh Lỵ thì ở nhà bà ngoại. Cảnh Lỵ nghĩ mãi không ra, vì sao có đôi khi Kinh Nhiên rất dính cậu bạn thân này, bỏ lại cô bạn gái xinh đẹp trong nhà!
Kinh Nhiên và Trần Văn Bân đi đến viện dưỡng lão, nhìn thấy trong viện có một cô gái trẻ đang đỡ một bà cụ tản bộ trong sân.
Kinh Nhiên vốn định chào hỏi cô gái đó, kết quả Trần Văn Bân nói cậu gặp được người quen, tung ta tung tăng chạy tới chỗ cô gái kia.
Trần Văn Bân chào hỏi với cô gái: “Bạn học, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi?”
Phương Trân Trân hơi chần chờ, cô không nhớ là có quen biết người này, cô đỡ bà nội, nhìn Trần Văn Bân, hỏi: “Bạn là…”
Trần Văn Bân hưng phấn nói: “Tôi ở Đại học Z, chúng ta đã từng gặp nhau, cậu không nhớ sao?”
Phương Trân Trân làm nhân viên tiếp thị bán thời gian cho một loại nước uống thể thao, khoảng thời gian trước có làm hoạt động tiếp sản phẩm ở Đại học Z. Nhưng cô gặp rất nhiều người ở đấy, nên không có ấn tượng mấy với Trần Văn Bân.
Trần Văn Bân gợi cho cô nhớ lại: “Chính là tôi chơi bóng rổ xong, qua bên chỗ cậu mua nước uống, tôi quên mang theo ví, di động thì để ở chỗ bạn học, nên cậu mời tôi một chai nước.”
“À!” Phương Trân Trân làm bộ nhớ tới, thật ra ngày đó cô mời nước rất nhiều sinh viên, cho nên cũng không nhớ ra Trần Văn Bân.
Trần Văn Bân: “Đúng rồi, tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Văn Bân, Ngành Kiến Trúc của Đại học Z. Chúng ta có thể làm bạn không?”
Bà nội của Phương Trân Trân bị lãng tai, không nghe được Trần Văn Bân đang nói cái gì, hỏi Phương Trân Trân: “Cậu bé này đang nói gì thế con?”
Phương Trân Trân nói lớn tiếng bên tai bà nội: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi ạ.”
Trần Văn Bân: “…”
Kinh Nhiên đi qua, Phương Trân Trân nhìn thấy anh, gọi một tiếng: “Chào học trưởng.”
Trần Văn Bân không thể tin được nhìn Kinh Nhiên, lại nhìn Phương Trân Trân hỏi: “Học trưởng?”
Phương Trân Trân gật đầu.
Bà Phương cũng đi mệt, nói với Phương Trân Trân: “Trân Trân, về phòng thôi.”
“Vâng ạ…” Phương Trân Trân trả lời, chào tạm biệt Kinh Nhiên: “Học trưởng hẹn gặp lại.”
Sau khi Phương Trân Trân rời đi, Trần Văn Bân nói: “Cậu thế mà quen biết mỹ nữ vừa rồi, vì sao cậu không giới thiệu cho tôi biết?”
Kinh Nhiên: “…”
Tại sao phải giới thiệu?
Vừa rồi Trần Văn Bân vẫn chưa hỏi tên Phương Trân Trân, hỏi: “Cô gái vừa rồi tên gì thế, là học muội Ngành Quản Lý của cậu à?”
Kinh Nhiên: “…”
Ngay cả tên của người ta cũng không biết, mà còn bắt chuyện lâu như thế à?
Kinh Nhiên nói: “Cô ấy là Phương Trân Trân, Khoa Ngoại Ngữ.”
Trần Văn Bân hỏi: “Kinh Nhiên, cậu cảm thấy Trân Trân làm bạn gái của tôi được chứ?”
Kinh Nhiên đáp lại một cách lạnh nhạt: “Ờ.”
Cậu lấy tự tin đó ở đâu ra mà dám nói người ta làm bạn gái của cậu?
Trần Văn Bân hỏi: “Kinh Nhiên, lúc trước cậu theo đuổi Cảnh Lỵ thế nào vậy? Dạy tôi hai chiêu…”
Kinh Nhiên im lặng, một lúc lâu cũng không nói câu nào.
Trần Văn Bân khó chịu lập tức bùng nổ: “Móa, cậu đừng nói với tôi là Cảnh Lỵ theo đuổi cậu đấy nhé?”
Trần Văn Bân nhớ tới hình tượng bi thảm của Kinh Nhiên lúc trước, Cảnh Lỵ lại không biết nhà Kinh Nhiên có tiền, vậy Cảnh Lỵ đang âm mưu cái gì thế?
Trần Văn Bân hỏi: “Có phải đầu óc của Cảnh Lỵ nhà cậu có vấn đề không?”