Trong thâm tâm Diệp Nam Cầm vốn dĩ rất vui sướng, lại vì những lời này mà có chút nghẹn. Người khác tỏ tình đều rất dịu dàng, làm đối phương cảm thấy vô cùng lãng mạn và ấm áp, như thế nào tới lượt chính cô, lại, lại như gà bay chó sủa vậy?
Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, mặt vô cảm nói: "Tôi có thể đồng ý, nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì, em nói đi." Đuôi lông mày cùng khóe mắt của Trương Đông Lương đều tràn ngập sư vui mừng, nụ cười rạng rỡ trên môi, thiếu chút nữa muốn nhảy cẫng lên.
Diệp Nam Cầm ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Anh thật nghiêm túc, đem những câu vừa rồi, dùng ngữ khí thật dịu dàng nói lại một lần nữa."
Trương Đông Lương ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cái này, anh, cái này..."
"Không phải câu này, câu trước đó, lời tỏ tình!" Diệp Nam Cầm có chút tức giận, cô cảm giác chính mình sắp phát điên lên.
Trương Đông Lương nghĩ nghĩ, đứng thẳng người lên, cúi đầu, đối diện với mắt Diệp Nam Cầm, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chân thành nói: "Nha đầu, anh thích em, chúng ta hẹn hò đi."
Diệp Nam Cầm gật đầu, nhẹ giọng nói được.
Trương Đông Lương nghe thấy từ được phát ra từ miệng cô, lập tức ôm Diệp Nam Cầm lên, tại chỗ xoay một vòng mới đặt cô xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Từ hôm nay trở đi, em chính là người yêu anh, anh thật sự rất vui, anh còn muốn làm một điều nữa."
Diệp Nam Cầm đỏ ửng mặt mày, dùng tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc của mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Đông Lương lại một lần nữa ôm lấy Diệp Nam Cầm, đem cô dựa vào lồng ngực mình, cằm cọ cọ lên tóc cô, cúi đầu tiến tới bên tai cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Vợ, anh muốn hôn em."
Cô đã sớm biết đàn ông chính là sinh vật được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ cần chính mình buông lỏng, họ đều muốn yêu cầu tất cả mọi thứ!
"Lần sau đi." Dù gì cô vẫn là một cô gái vô cùng rụt rè, Diệp Nam Cầm trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị này.
Trương Đông Lương nâng đầu cô lên, nhìn Diệp Nam Cầm, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa. Anh nhích gần lại từng chút từng chút một về phía Diệp Nam Cầm, môi anh từ từ chạm vào môi Diệp Nam Cầm.
Trong mắt Diệp Nam Cầm lộ ra sự bất đắc dĩ, bạn trai cô quả không biết xấu hổ mà, một hai phải hôn cô ngay bây giờ sao?"
"Không được, bây giờ..." Diệp Nam Cầm còn chưa nói xong, bàn tay phía sau lưng không an phận mà dùng sức, đem cô đẩy về phía trước, môi cô lập tức chạm vào môi Trương Đông Lương.
Trương Đông Lương ôm lấy đầu Diệp Nam Cầm, nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn dài này. Đầu lưỡi có chút không khống chế mà vươn tới, đảo quanh môi Diệp Nam Cầm, thậm chí còn muốn cạy răng cô ra, để tìm đồng bạn của mình.
Diệp Nam Cầm cảm thấy có chút khó thở, cô dùng sức đấm đấm vào ngực Trương Đông Lương, cố đẩy anh ra, rốt cục cũng rời ra được khỏi anh.
"Anh, sao anh có thể lưu manh như thế chứ, người ta đã nói không cho hôn, anh còn cố mà hôn tới. Anh, anh đều không suy nghĩ tới cảm nhận của người khác." Diệp Nam Cầm xấu hổ tới mức hai má đều đỏ hồng lên, thần sắc mang theo chút tức giận.
Trương Đông Lương ra vẻ tổn thương, nói đùa: "Rõ ràng là em đụng vào anh, là em chủ động hôn anh đó chứ!"
"Anh, anh không kéo em, thì em đâu có đụng vào anh chứ?" Hô hấp của Diệp Nam Cầm có chút tăng thêm, càng thêm xấu hổ buồn bực nói: "Anh vô sỉ, vô lại, lưu manh, anh..."
Không đợi Diệp Nam Cầm nói xong, Trương Đông Lương đã kéo cô vào trong lòng, lại một lần nữa dùng môi chặn những lời cô đang nói.
Lại một nụ hôn sâu nữa, chờ đến lúc Diệp Nam Cầm được buông ra, cô cảm thấy dường như mình đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
"Vợ, em nói đúng, là anh vô lại, lưu manh." Đôi mắt Trương Đông Lương lóe sáng lên, khóe miệng mỉm cười: "Còn một câu nữa, anh muốn nói với em rằng, anh yêu em."
Diệp Nam Cầm nhất thời không biết nên phản ứng lại như nào, cô sợ nếu cô còn nói nữa, cô sẽ lại bị hôn! Bạn trai cô hôn cô, càng mắng anh, anh lại càng hôn hăng say hơn, làm sao bây giờ?
Ra rồi, 36 kế, chuồn là thượng sách.
"Em lên nhà trước, anh về đi." Diệp Nam Cầm nói xong, không đợi Trương Đông Lương phản ứng lại, liền xoay người đi lên lầu.
Trương Đông Lương đứng yên ở dưới cửa rất lâu, dư vị của nụ hôn vừa rồi đến bây giờ, anh vẫn còn có chút chưa thể hoàn hồn được. Rõ ràng chuyện mới vừa xảy ra, lại có chút gì đó mê ly không thể dứt ra được.
Đèn đường hai bên tỏa ra những quầng sáng vô cùng dịu nhẹ, đem thân ảnh anh kéo dài trên mặt đường. Từng cơn gió nhẹ nhàng thôi qua gương mặt anh, trong không khí dường như tràn ngập hơi thở ngọt lành.
24 năm qua đối mặt với sương, gió, tuyết, anh đều có thể vượt qua được. Đối với sự ngọt ngào hiện tại, anh nhịn không được mà một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Từ nay về sau, phía sau anh luôn có bóng dáng của một người phụ nữ. Người anh yêu, anh có thể liều mạng vì cô mà làm tất cả, chiều chuộng cô, chỉ sợ như thế vẫn còn chưa đủ!
Ting ting một tiếng, điện thoại vang lên, anh vừa cầm lên liền thấy, Diệp Nam Cầm gửi cho anh một bức ảnh.
Trong ảnh, Diệp Nam Cầm búi cao tóc, còn cài một chuỗi tua rua trên đó, nở một nụ cười tươi tắn, trên người cô mặc bộ Hán phục anh tặng, váy màu hồng bích, trông rất nhẹ nhàng thanh lịch. Có chút gì đó giống một mỹ nhân thời cổ đại, từ trong bức họa đi ra, tỏa ra khí chất của tiểu gia Bích Ngọc (*).
(*) tiểu gia Bích Ngọc: ý chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê cát".
Trương Đông Lương nhìn xong, bật cười thành tiếng. Nếu vợ anh sống ở thời cổ đại, chắc chắn có thể vào hoàng cung mà thăng tiến. Anh thật là may mắn mới có thể được một người đẹp như vậy, cô vợ đáng yêu của anh, anh nhất định phải thật chiều chuộng cô, giữ chặt cô trong tay, không thể để người nào động đến cô được!
Dọc đường đi, Trương Đông Lương vui sướng tới nỗi nghêu ngao hát. Vừa mới trở lại tiệm net, Tần Phong liền vọt tới, đặt tay lên vai anh, hưng phấn nói: "Anh Đông, thổ lộ thành công rồi sao? Có cần các anh em làm cho anh một bữa tiệc lớn không?"
Trương Đông Lương ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: "Đương nhiên là thành công rồi, anh Đông của cậu mà đã ra tay thì nhất định gạo xay thành cám. Nhưng mà nếu để ăn một bữa, vẫn là nên để anh mời cậu ăn."
Tần Phong nhướng mày, khẽ cười nói: "Ai da, không phải anh muốn làm một cái gì đó thật sáng tạo sao? Thế nào, rốt cuộc vẫn dùng tới cách tỏ tình bằng hoa hồng cũ rích à."
Trương Đông Lương ừ một tiếng, quay đầu nhìn Tần Phong, ngữ khí không chút gợn sóng: "Sao, có ý kiến gì à?"
"Anh là đại ca, em chỉ là tiểu đệ, làm sao mà dám có ý kiến được." Tần Phong tỏ vẻ cợt nhả, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều lộ ra vẻ không đứng đắn, lại vỗ vỗ bả vai Trương Đông Lương, nói: "Khi nào thì mời em uống rượu mừng vậy."
"Có phải cậu kết hôn đâu, cậu gấp gáp cái gì, vẫn còn sớm mà." Trương Đông Lương liếc mắt nhìn anh ta, trên mặt có chút vui sướng: "Tôi vừa mới thổ lộ thành công, thế nào đi nữa cũng cần một đoạn thời gian yêu cuồng nhiệt rồi mới bàn đến chuyện kết hôn chứ! Còn cậu ý, cậu cũng nên nắm chặt lấy Hàn Linh Linh đi! Hai người cũng đã bên nhau hơn một năm rồi còn gì?"
Tần Phong thở dài, kéo Trương Đông Lương tới ngồi xuống sofa, trên mặt hiếm thấy được sự u sầu: "Anh à, em trai anh đang gặp chút vấn đề đó! Ông già nhà em cả ngày chỉ nghĩ tới sự nghiệp của ông ta, còn muốn kết giao với một nhà làm việc ở bộ, ép em cùng với con gái của Vương cục trưởng kết hôn."
"Sao, không lay chuyển được suy nghĩ của ông già nhà cậu à?" Thần sắc của Trương Đông Lương trầm đi vài phần: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
Tần Phong lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Ông ấy chỉ có một mình em là con trai, em đương nhiên biết ông ấy muốn tốt cho em. Chỉ là, em thích Linh Linh, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào nữa."
"Ông ấy nói, nếu em khăng khăng muốn cưới Linh Linh, ông ấy sẽ cầm cửa em, cùng em đoạt tuyệt tình phụ tử."
Trương Đông Lương đặt tay lên vai Tần Phong, ngữ khí trịnh trọng: "Tần Phong, việc này tôi không thể giúp cậu quyết định được. Chỉ là, tôi cảm thấy, nếu cậu thật sự thích Hàn Linh Linh, cậu phải có trách nhiệm với cô ấy."
"Cả đời này của cậu không phải sống vì người khác, mà phải sống cho chính bản thân cậu. Đạo lý này, cậu nên biết."
"Còn nữa, vì tôi là anh em tốt của cậu, tôi cần thiết phải nói với cậu một câu. Cho dù nhà cậu có nhiều tiền đến đâu, cậu cũng không thể không tiến lên được! Cậu nhìn cậu xem, cả ngày đều ở chỗ tôi hết ăn rồi lại uống, ngày ngày chỉ chơi game. Hỏi xem gia đình nào chịu được không, ba cậu chính là xem cậu như phế vật, cảm thấy có thể tùy ý sắp xếp mọi chuyện cho cậu, mới nói với cậu những lời này."
"Tôi nghĩ, điều cậu lo lắng chính là, nếu ba cậu không cho cậu vào cửa, cậu sẽ không có tiền, Hàn Linh Linh vì thế sẽ khinh thường cậu?"
Tần Phong bị đoán trúng tim đen, bĩu môi, giơ ngón tay cái lên, ai thán nói: "Vẫn là anh Đông hiểu rõ mọi chuyện nhất! Vậy anh nói xem, em nên làm như thế nào?"
"Hiện tại cậu nên đi tìm đơn tuyển dụng ở trên web, sau đó tìm một công việc mà làm. Bằng không, đến khi trong nhà chặt đứt nguồn tài chính của cậu, cậu sẽ chết đói đấy! Tôi nói cho cậu biết, tôi có thể cứu giúp người nghèo, nhưng mà tiền tôi tích góp được là để có thể chăm lo cho vợ tôi, cũng không thể cứu giúp cậu được!"
Tần Phong ồ lên một tiếng, liếc mắt nhìn Trương Đông Lương, khinh thường nói: "Em biết, có vợ cái liền quên anh em. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, được rồi, em sẽ nghe anh, tay làm hàm nhai, không cần anh phải tiếp tế cho em, tiền anh tích góp được, nên dùng để mua thuốc bổ thận đi."
"Cậu cút đi, thân thể anh cậu tốt như thế này, không cần cậu phải lo đâu." Trương Đông Lương cười cười, đấm vào người Tần Phong một cái, hai người lại cùng nhau đùa giỡn.
Ngày qua ngày, bụng Thẩm Gia Kỳ cũng bắt đầu nhô lên.
May mắn tới gần ngày kết hôn, ba mẹ Diệp cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Chỉ chờ tới ngày mở tiệc chiêu đãi khách, mọi chuyện liền viên mãn.
Vừa lúc đến sinh nhật mẹ Diệp, mọi người trong nhà liền tụ tập lại, ăn một bữa cơm đoàn viên.
Trong bữa ăn, mẹ Diệp nhìn con trai của mình cùng con dâu ân ân ái ái, không khỏi cao hứng, lại nhìn sang Diệp Nam Cầm, nhịn không được mà nhíu mày, nói: "Tiểu Cầm, em của con cũng sắp kết hôn rồi, con cũng không vội vàng gì sao, con năm nay đã 24 rồi đó!"
Diệp Nam Cầm gần như phát ngán khi nghe những lời này, cố kìm nén cảm xúc không kiên nhẫn trong lòng, ôn hòa cười nói: "Con biết rồi, mẹ, con cũng mới chỉ 24 tuổi, cũng không phải gái lỡ thì, mẹ yên tâm, con khẳng định sẽ lấy được chồng."
"Mẹ đã tìm được cho con mấy đối tượng xem mắt, có công nhân viên chức, có giám đốc công ty nước ngoài, cũng có người từ nước ngoài trở về, nếu rảnh con đi gặp gỡ người ta một chút xem thế nào nhé?" Mẹ Diệp hỏi dò.
Diệp Minh Xuyên chen ngang nói: "Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng về chuyện hôn sự của chị con nữa. Con cũng đã gặp anh ấy rồi, trông anh ấy không tồi, còn rất đẹp trai nữa, lúc nào rảnh, mẹ bảo chị ấy dẫn về nhà ra mắt."
Trên mặt mẹ Diệp tràn đầy vui mừng nói: "Phải không? Tiểu Cầm, nếu con có bạn trai rồi thì cũng nên nói cho mẹ biết chứ. Hôm nào dẫn bạn trai con về đây để mẹ xem xét một chút. Đúng rồi, bạn trai con tên là gì, sống ở đâu, làm nghề gì?"
Diệp Nam Cầm buông đũa xuống, miễn cười cười nói: "Mẹ, bọn con còn đã chắc chắn chuyện gì đâu. Mặc dù mẹ làm ở Tổ dân phố, cũng không cần phải tỏ ra chuyên nghiệp như vậy đâu, tốt xấu gì cũng phải chờ thêm một thời gian nữa chứ, mẹ lại còn đi điều tra hộ khẩu của người ta!"
"Cái con nhỏ này, được rồi, chờ đến lúc hôn sự của em trai con lo liệu xong, mẹ sẽ tính tới chuyện của con." Mẹ Diệp thấy con gái mình có vẻ không muốn nói nữa, đành phải cười thỏa hiệp.
Ting ting, tiếng điện thoại vang lên, Diệp Nam Cầm với lấy. Là một tin nhắn Wechat được gửi tới, cô click mở, một giọng nói trong trẻo và ấm áp truyền tới tai: "Vợ, anh nhớ em, thật sự rất nhớ em!"