Diệp Nam Cầm mất việc, do chịu sự công kích của dư luận nên tạm thời không có công ty nào chịu nhận cô vào làm. Cô đơn giản mỗi ngày đều ở bên cạnh Trương Đông Lương, rửa rau thái thịt, trả lại tiền thừa cho khách.
Trương Đông Lương thấy vậy, trái tim anh nửa vui nửa buồn. Thật tốt khi được ở bên cô mỗi ngày, nhưng anh là đàn ông, anh đã quen làm những công việc nặng nên không cần quan tâm lắm.
Nhưng vợ anh thì lại khác, những ngón tay thon dài của cô sinh ra là để vẽ tranh! Là bàn tay để sáng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật! Làm sao anh có thể để vợ mình phải nhúng tay vào nước, làm việc vặt trong môi trường nhiều dầu mỡ như thế này chứ?
Trương Đông Lương yêu cô bằng cả trái tim, anh cảm thấy rằng vợ mình không thể lãng phí thanh xuân của mình trong quầy thức ăn nhanh này được, quả thực là vô tác dụng!
Đúng lúc anh định hỏi Tần Phong nên làm cái gì vào lúc này, thì Tần Phong lại gọi điện tới cho anh báo tin vui.
"Anh Đông, em có chuyện muốn nói với anh. Ôi, em vui sướng muốn phát điên rồi. Vợ em mang thai hơn một tháng! Em sắp được làm ba rồi! Em có con rồi!"
Trương Đông Lương nghe giọng nói kích động của Tần Phong ở đầu dây bên kia, anh cũng cười chúc mừng: "Lão Thiết (*), chúc mừng cậu nha! Hai người đăng ký kết hôn chưa lâu mà em dâu đã có rồi, cũng tốc độ quá nha! Sự kiện lớn như vậy, buổi tối đi làm mấy ly không, cho anh đây còn được nở mày nở mặt chứ?"
(*) Lão Thiết: tên gọi khác của bạn thân, miêu tả một mối quan hệ chặt chẽ, đáng tin cậy, mạnh mẽ như sắt.
Giọng Tần Phong vẫn cà chớn như mọi ngày: "Không cho ai mặt mũi chứ, riêng anh Đông thì không thể không cho nha! Nhưng mà, trời đất bao la, vợ em vẫn là nhất, để em phải hỏi ý kiến vợ đã, chờ!"
Trương Đông Lương bĩu môi, tiểu tử này trước khi kết hôn và sau khi kết hôn quả thật là hai người khác nhau! Trước khi kết hôn không chịu làm việc đàng hoàng, ăn nhậu chơi bời, Hàn Linh Linh cũng mặc kệ. Sau khi kết hôn rồi lập tức trở thành người đàn ông của gia đình, rượu cũng không dám tùy tiện uống, KTV cũng không tùy tiện tới, ngay cả cùng anh em ăn một bữa cũng phải xin phép vợ!
Nghĩ đến đây, Trương Đông Lương lại tự giễu cợt bản thân, chính mình bây giờ còn không biết xấu hổ mà chê cười Tần Phong, không chừng sau này anh kết hôn xong so với Tần Phong chỉ có hơn chứ không có kém!
Tần Phong trước kia có nói, nếu anh ta cưới vợ về mà bị vợ quản chế thì anh ta thà độc thân cả đời, theo đuổi cuộc sống tự do tự tại còn hơn. Kết quả bây giờ thế nào, lại tự vả vào mặt mình, chung quy là không thể thoát khỏi định luật "Thật hương" (*)!
(*) định luật "thật hương": có nghĩa là một người quyết tâm không đi hoặc làm một cái gì đó, nhưng hành vi cuối cùng là trái ngược với dự kiến. Nó chủ yếu được sử dụng để chỉ ra một trạng thái tinh thần trong đó những điều mong đợi của ai đó hoàn toàn khác với kết quả cuối cùng.
"Anh Đông, vợ em nói có thể đi, nhưng không cho phép em uống quá nhiều. Uống ít đi, có nghĩa là có thể uống vài chén, hì hì!" Trong giọng nói của Tần Phong lộ ra sự thỏa mãn.
Trương Đông Lương ồ một tiếng, nói: "Có thể đi là được rồi. Vợ cậu như vậy, anh còn có thể chuốc say cậu sao?"
Màn đêm buông xuống, Trương Đông Lương và Tần Phong tìm một tiệm cơm nào đó, gọi hai đĩa thức ăn cùng một chút rượu. Hai người chạm cốc trước, sau đó ừng ực uống cạn. Tần Phong vui vẻ nói: "Uống rượu như này thật mẹ nó thuần khiết, anh Đông, anh có biết không, em ở nhà, chỉ là..."
Trương Đông Lương nhướng mày, không kiên nhẫn mà xuy tay ngăn cản: "Dừng, đừng đem chuyện ân ái của cậu ra kể với anh lúc này! Cậu đã nói điều đó 800 lần rồi đấy, cậu nói cậu quả thật chính là nô lệ, cậu làm tất cả việc nhà, Hàn Linh Linh luôn bắt nạt cậu, cậu không có quyền hạn gì ở nhà cả."
"Những lời này cậu đã nói từ trước khi kết hôn đến sau khi kết hôn, cậu không thấy chán à? Anh không hiểu được, cậu khổ sở như vậy còn muốn cưới cô ấy về làm gì, hay cậu thích khổ dâm à?"
Tần Phong nhất thời nghẹn lời, anh ta hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng nói: "Mẹ nó em mới là không chịu được khổ dâm! Em làm tất cả những việc đó cũng chỉ bởi vì em thật sự rất yêu cô ấy!"
Trương Đông Lương phụt cười, anh cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn, thần sắc cũng trở nên ngay thẳng hơn."
"Người anh em, anh có chuyện quan trọng cần nói với cậu. Cậu với vợ cậu hai người đường mật ngọt ngào như vậy mà ba mẹ cậu không đả động tới chuyện gì sao? Ý anh muốn nói là, cậu vẫn nên tự nguyện về nhà mà làm dịu mối quan hệ với ba cậu đi. Ba cậu lúc đó chỉ là nhất thời tức giận, nhưng cũng có làm gì cậu đâu?"
Trên mặt Tần Phong tràn đầy ý cười, nâng chén chạm vào chén của Trương Đông Lương, uống một ngụm rượu, vui vẻ nói: "Mẹ em biết Linh Linh mang thai thì vô cùng vui vẻ, bà ấy còn nói mỗi ngày đều khuyên ba em, ông ấy cũng đã buông lỏng một chút rồi. Ván đã đóng thuyền, con cái cũng có rồi, em tin ba em sẽ sớm chấp nhận chuyện của chúng em thôi."
Trương Đông Lương nhíu mày, thở dài, buồn rầu nói: "Cậu thì vui rồi, Minh Xuyên cũng thế, hai người đều đã được lên chức. Còn anh cậu mỗi ngày nhìn vợ mình như vậy đều thấy khó chịu trong lòng. Nói thật, cô ấy không vui như vậy, anh vô cùng sốt ruột, mấy ngày nay đều muốn bốc hỏa."
"Sao vậy người anh em?" Tần Phong vỗ vỗ bả vai Trương Đông Lương, anh ta đã uống hai chén rượu rồi nên sắc mặt cũng đã bắt đầu đỏ hồng.
Trương Đông Lương nhíu mày nhìn Tần Phong, nghi hoặc hỏi: "Vợ cậu không kể với cậu chuyện của vợ anh sao? Hai người họ quan hệ rất tốt mà, vợ cậu không kể chút nào sao?"
Tần Phong lại uống thêm một chén rượu, nhíu mày, giọng nói mang theo chút bực bội: "Cái gì mà vợ em với chả vợ anh, loạn quá. Linh Linh đã nói với em rồi, theo em thấy thì cũng chỉ là thôi việc thôi mà? Gặp phải cái lãnh đạo như vậy thì thà không làm cho xong! Thế giới to lớn, rời khỏi cái công ty này chả lẽ không tìm được chỗ nào khác?"
"Linh Linh tan làm trở về nhà vẫn còn cầm điện thoại để xem tin tức về vợ anh. Mới hôm nay, công ty của cô ấy còn đưa ra một tuyên bố khác, anh cũng thấy rồi đó. Nói vợ anh không làm sai gì cả, là lỗi bên ban biên tập và cũng xin lỗi cô ấy vì những tin đồn trên Internet. Bên đấy cũng có nói vợ anh là một họa sĩ giỏi. Công ty đã cố gắng hết sức để giữ cô ấy nhưng cũng không thể giữ được, thật sự rất tiếc nuối."
Trương Đông Lương nhíu mày, anh cảm thấy bên trong có cái gì đó rất kỳ lạ, anh biết công ty đó đưa ra lời tuyên bố như vậy cũng chỉ để giảm bớt ảnh hưởng thôi. Nhưng anh cũng không nghĩ tới chuyện công ty không chỉ làm sáng tỏ lời đồn mà còn nói ra chân tướng sự việc nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Đông Lương cảm thấy ông chủ công ty này cũng là người chính trực, không chỉ điều tra rõ ràng chân tướng mà còn đưa ra lời tuyên bố thanh minh cho cô. Chỉ là mối quan hệ giữa vợ anh và ông chủ đã thành ra như vậy rồi, chuyện trở lại công ty là không có khả năng.
"Người anh em, cậu hay là vợ cậu có biện pháp gì giải quyết không?" Thần sắc Trương Đông Lương đặc biệt nghiêm túc, ngữ khí cũng vô cùng thành khẩn: "Hiện tại mỗi ngày cô ấy đều tới cửa hàng của anh hỗ trợ, anh nhìn cũng cảm thấy không được thoải mái."
"Tuy cậu nói không có nghề nghiệp nào là đắt rẻ sang hèn, nhưng vợ anh có thể làm những công việc tốt hơn như thế. Tay của cô ấy là tay của người họa sĩ, không thể dùng để rửa rau thái thịt cho anh. Anh cũng không muốn để cô ấy phải chịu cực khổ. Người anh em, cậu hiểu ý anh chứ?"
Tần Phong thở dài, chau mày suy nghĩ, cuối cùng có chút bất đắc dĩ mà nói: "Biện pháp thì thật ra cũng có. Ba em có quen ông chủ của một nhà xuất bản, cũng khá có tiếng, có lẽ có thể giúp giới thiệu một chút. Chỉ là, quan hệ giữa em và ba em lúc này có chút trục trặc. Không thì cứ để em thử xem. Anh Đông, thật ra mà nói, có được hay không em cũng không dám chắc, cũng không thể bảo đảm với anh được!"
"Không sao cả, cậu giúp như thế này là anh đã rất biết ơn rồi." Đôi con ngươi của Trương Đông Lương đảo quanh một vòng, anh khá nghiêm túc mà nói: "Anh nói với cậu điều này cũng không phải là vô nghĩa. Xã hội bây giờ, muốn nhờ người khác làm điều gì đó cũng cần tới tiền. Đến lúc đó, cần bao nhiêu tiền thì cứ nói với anh."
Tần Phong có chút kích động, ngữ khí mang theo một tia bực tức: "Anh Đông, mẹ nó anh không coi em là anh em sao? Anh nói như vậy là có ý gì? Khinh thường em sao? Quan hệ của chúng ta như thế nào mà anh phải đưa tiền cho em chứ? Anh mà làm như vậy thì em không giúp nữa đâu!"
Trương Đông Lương nhìn Tần Phong, vỗ vai anh ta, nghiêm mặt nói: "Anh không có ý khinh thường cậu. Nếu cậu coi anh là anh em tốt, vậy thì cần bao nhiêu tiền cứ nói thẳng ra. Nhờ vả ba cậu giới thiệu giúp, ít nhất cũng phải mời ông chủ nhà xuất bản một bữa chứ. Không cần tiêu đến tiền sao?"
Tần Phong gật đầu, giơ chén rượu lên cùng Trương Đông Lương chạm cốc.
Một chén rượu nữa xuống bụng, sắc mặt Tần Phong càng thêm hồng. Anh ta xua tay, lời nói đã có chút hàm hồ: "Anh Đông, anh em tốt, giúp anh. Không thể, không được, không thể uống nữa. Lát nữa say thật, Linh Linh lại, lại đối với em mấy ngày nữa, sắc mặt không tốt."
Hai người uống rượu dùng bữa, náo loạn đến nửa đêm. Trương Đông Lương cũng có chút men say, nhưng anh vẫn gọi taxi đưa Tần Phong về trước, sau đó mới tự lái xe về nhà.
Diệp Nam Cầm nhận được điện thoại của Hàn Linh Linh, đầu dây bên kia truyền tới một câu: "Vị kia nhà em có uống nhiều rượu không? Đúng là đám đàn ông này không thể quản được mà, thả cho bọn họ ra ngoài liền cứ thế mà vui vẻ. Tần Phong say khướt trở về, chị ném anh ta lên giường xong cũng mặc kệ, hôm nay nhất quyết cùng anh ta phân giường ngủ."
"Hai chúng ta thật giống nhau, em cũng vừa mới đem cái tên đàn ông kia vào giường sắp xếp xong xuôi, hôm nay em nhất định học hỏi chị, phân giường ngủ!"
Diệp Nam Cầm theo một cái chăn nữa, mang theo Husky đến một phòng khác trong nhà mà ngủ.
Trương Đông Lương ngủ tới nửa đêm, mơ mơ màng màng duỗi tay sờ bên cạnh, không có người, tại sao lại không có? Anh ôm lấy chăn, gắt gao ôm vào trong ngực, trong miệng mơ hồ kêu lên: "Vợ, vợ, anh muốn ôm em ngủ!"
Diệp Nam Cầm có chút không yên tâm, nửa đêm rời giường đi tới phòng Trương Đông Lương kiểm tra một chút. Chỉ thấy Trương Đông Lương nằm trên giường, nhấm nháp cái gối ngủ, một nửa chăn bị đè nặng, một nửa còn lại được phủ lên người.
Nhưng cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là anh cùng với cái chăn chuyển động rất có tiết tấu.
Diệp Nam Cầm cảm thấy có chút may mắn, đàn ông đã uống rượu rồi quả nhiên không thể chọc vào! May mà cô đã dự tính trước mà phân giường ngủ! Bằng không, chính mình tối nay sẽ hồ đồ mà làm chuyện đó!
Hình ảnh đó quá đẹp, Diệp Nam Cầm thưởng thức một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, đè nặng thanh âm mà cười khẽ hai tiếng, sau đó xoay người trở lại phòng kia.
Ngày hôm sau Tần Phong tỉnh lại, quả thật bị Hàn Linh Linh quở trách một trận. Tần Phong chỉ có thể khép nép lấy lòng dỗ dành nửa ngày, hết xoa bóp cánh tay lại đến xoa bóp chân, cuối cùng đành sử dụng tuyệt chiêu biến mình thành con Husky, lúc này Hàn Linh Linh mới bật cười mà miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.
Tần Phong nhìn Hàn Linh Linh cười, lại tiếp tục làm công việc hàng ngày là dán vào bụng cô.
Hai ngày gần đây anh ta thật sự rất hưng phấn, mỗi ngày đều phải dán vào bụng cô nghe ngóng một chút xem bảo bảo có đá vào người cô không? Hàn Linh Linh dở khóc dở cười. Nhìn cái người khôn khéo này sao có thể hành động như vậy mỗi ngày chứ. Mọi người đều nói một lần mang thai, ngốc nghếch ba năm. Chính cô còn chưa ngốc nghếch, vậy mà chồng cô lại ngốc trước thế này!
Tần Phong và vợ cứ như vậy một lúc lâu, nhưng anh ta cũng không quên việc chính, anh ta nói với Hàn Linh Linh về chuyện Trương Đông Lương nhờ. Hàn Linh Linh xưa nay vẫn quan hệ tốt với Diệp Nam Cầm, cô ấy vô cùng tán thành. Tần Phong lập tức đến công ty tìm ba anh ta nói chuyện.
Trong văn phòng, ba Tần nghe được tiếng mở cửa, ông ngẩng mặt lên nhìn lại lập tức cúi xuống, lạnh lùng nói: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao, ta còn tưởng, tiểu tử ngươi cả đời này không muốn tới gặp ta nữa."