Editor: CafeQuý Sanh nghe thấy tiếng đẩy cửa, biết được là Lạc Thiển trở về, lập tức đẩy xe lăn tiến lên nói: “Thiển Thiển, sao tận giờ mới về vậy, hôm nay làm món mì trứng cà chua mà em thích ăn này, để lâu sẽ lạnh rồi sẽ không ngon”.
Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy Lạc Thiển, anh biết Lạc Thiển có gì đó không đúng lắm, sao còn khóc vậy? Là ở bên ngoài chịu uất ức gì sao?Lạc Thiển nhìn thấy anh, cái cảm xúc vốn đã chỉnh đốn lại bỗng chốc không kìm nén được nữa, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng cô không muốn Quý Sanh lo lắng, lập tức mỉm cười nói: “Được, chờ em rửa tay đã”.
Cô ấy sợ anh nhìn thấy mình có gì đó không ổn, xoay người chạy trốn ra ngoài.
Quý Sanh nhìn theo bóng lưng cô hoảng hốt, yên lặng bưng mì đặt lên trên bàn, đưa cái ống sữa của con gái ông chủ cho anh đã cắm sẵn đặt bên cạnh bát của cô.
Lạc Thiển từ bên ngoài rửa tay xong đi vào, vui vẻ ngồi xuống bàn ăn làm bằng gạch mà dựng lên, vừa ăn vừa khen Quý Sanh nấu mì càng ngày càng ngon, nhưng mãi không chịu ngẩng đầu lên.
Quý Sanh nhớ lại khóe mắt ửng đỏ của cô lúc nãy, nhìn cô như ngập nước vào trong bát, nên không nhịn được mà hỏi: “Thiển Thiển, đã xảy ra chuyện gì sao? ”Anh không có hỏi thì chẳng sao, vừa hỏi, thì những uất ức khổ sở đè nén trong đáy lòng của Lạc Thiển trong nháy mắt liền trỗi dậy, nước mắt như nước lũ vỡ đê chảy đầy khuôn mặt, từng viên từng giọt từng giọt rơi vào cả trong bát của cô.
Quý Sanh chợt ngây ngẩn cả người ra, tay chân luống cuống đẩy xe lăn đến bên cạnh Lạc Thiển, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực nhẹ nhàng an ủi: “Thiển Thiển ngoan, làm sao vậy? có ai bắt nạt em phải không? ”Giây phút đó Lạc Thiển giống như một đứa trẻ bất lực ở trong lòng anh run rẩy mà khóc, tất cả uất ức và khổ sở đều bắt đầu chậm rãi tiêu tán trong lòng cô, ngay cả trái tim bị thương cô cũng được phần nào an ủi.
.