Editor: CafeTrong nhà chỉ có một cái giường, hai người ngủ cùng nhau, sợ tới mức Lạc Thiển tỉnh luôn cả đêm, thấy anh đau đến mức không nói nổi lời nào, liền cho anh uống thuốc, nhưng khuôn mặt trắng bệch của Quý Sanh nói với cô thấy chẳng có một chút tác dụng nào, Lạc Thiển chỉ có thể dùng khăn mặt chườm nóng cho anh, hy vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn cho anh.
Hơn nữa cái thời tiết như vậy, khiến Lạc Thiển cũng không dễ chịu, không khí lạnh không ngừng rót vào phổi cô, ho khan kịch liệt khiến cô đứng không nổi, thỉnh thoảng còn có thể ho ra máu.
Mỗi lần Quý Sanh vừa thống khổ vừa mệt mỏi hôn mê, trong lúc mông lung, bên tai đều là tiếng lo lắng ho khan, trong mơ đều là bóng dáng Lạc Thiển bận rộn vì anh.
Lạc Thiển thật vất vả mới tích góp được tiền để chữa bệnh cho Quý Sanh, không có tiền dư dưa dã mà mua cho Quý Sanh một chiếc xe lăn, nhưng không có xe lăn, Quý Sanh chỉ có thể ở mãi trên giường.
Vì vậy, cô đã đi đến trạm thu gom rác, với cầu nguyện có thể nhặt được xe lăn mà người khác không dùng, mỗi ngày cô đều đi, tìm nguyên một tháng trời cuối cùng tìm một chiếc xe lăn chỉ có một bánh xe.
Một bác lớn tuổi tốt bụng ở trạm thu gom rác đã sửa giúp chiếc xe lăn cho cô, để Quý Sanh có thể di chuyển.
Khi Lạc Thiển vui vẻ đẩy xe lăn trở về, lại phát hiện Quý Sanh từ lúc nào đã ngã xuống vũng máu, màu máu đỏ chói mặt như xuyên thấu trái tim Lạc Thiển, cô nhào tới ôm chặt anh đã ngã xuống đất cầu xin anh đừng rời bỏ cô đi.
Quý Sanh tỉnh lại trong bệnh viện, bên cạnh vẫn là Lạc Thiển, trong mắt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, sắc mặt tái nhợt giống như sơn tường.
“Anh thật sự không muốn sống tiếp sao?” Lạc Thiển ngồi ở đầu giường hỏi anh, ánh mắt đã sưng đỏ, vẫn quật cường nhìn anh như trước.
Quý Sanh hơi mở miệng, không phát ra âm thanh, đầu cũng quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Thiển biết anh sẽ không nói chuyện với mình, vì thế thật cẩn thận nói: “Em cũng không sống được bao lâu nữa, ung thư phổi giai đoạn cuối, phỏng chừng chỉ có ba bốn tháng nữa thôi, anh có thể ở bên em không? ”.