Editor: CafeLưu Thâm nhìn Phương Ninh vâng vâng dạ dạ, nhưng bên ta cô ta thêm dầu vào lửa: “Bảo bối, em xem người ta là bạn, người ta chỉ xem em là chó sai khiến”.
Trong đầu Phương Ninh trong chớp mắt hiện lên Đồng Mộc Ca sỉ nhục và đánh đập cô ta, vì bản thân cảm thấy bỏ ra không đáng.
Phương Ninh cầm dây nịt trong tay lên nói lớn: “Không phải, cô chưa từng xem tôi là bạn”.
Lời vừa nói ra dây nịt đã dán lên mặt Đồng Mộc Ca, khuôn mặt xinh đẹp trong chốc lát có vẻ đỏ, đau rát khiến Đồng Mộc Ca hiểu rõ, đối phương chưa từng xem cô là bạn.
“A….
” Đồng Mộc Ca đau đớn lăn lộn, đau khổ hét: “A! Mặt của tôi, mặt của tôi, Phương Ninh!”“Haha, bảo bối thật giỏi!” Lưu Thâm bên cạnh động viên Phương Ninh đồng thời nhắc nhở: “Bảo bối, đánh tùy thích, không cần đánh trên mặt là được”, Phương Ninh cũng đỏ mắt, đột nhìn có dung khí, nhắn mắt đánh loạn Đồng Mộc Ca.
Lạc Thiển bên cạnh hết hồn, nếu như vậy, Đồng Mộc Ca sẽ bị cô ta đánh chết.
Cô ta chính là người mà Quý Sanh không màn tính mạng bảo vệ, nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, Quý Sanh nhất định buồn.
Lạc Thiển nghiếng răng, cố gắng lăn người cô gắng bảo vệ Đồng Mộc Ca, dây nịt từng cái từng cái đánh trên người cô, vì do mặc mỏng, phần cơ thể hở ra của cô ấy ngay lập tức bị thâm tím, khiến cô ấy phải thở hổn hển vì đau.
Đồng Mộc Ca không ngờ Lạc Thiển làm như vậy, nằm trên đất không ngừng khóc, cô ta không dám tin người mà bản thân mình ghét lại bảo vệ mình, Lạc Thiển bị đánh, cũng không kêu, vì trên miệng bị dán chặt.
Lưu Thâm ở bên cạnh quan sát, hút một điếu thuốc ngăn cản Phương Ninh, Phương Ninh định thần lại, nhìn thấy hai người bê bết máu trên mặt đất, sợ đến mức đánh rơi chiếc thắt lưng trong tay, còn tưởng rằng bản thân đã giết người!Lưu Thâm an ủi cô ta không sao, để cô ta đi nghỉ ngơi, Phương Ninh quay người chạy ra ngoài, Lưu Thâm cho người đi theo, đến tháo băng keo trên miệng Lạc Thiển nói: “Cô thay cô ta làm gì? Theo tôi được biết, cô ta rất ghét cô”.
Lạc Thiển lắc đầu, đau đến mức cô gần như nghiến răng, quần áo của cô đều bị đánh nát, cho dù cô cắn môi, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào.
Lưu Thâm ghét nhất người ra vẻ anh hung, đột nhiên cảm thấy không hứng thú, đá Lạc Thiển, cả người rời đi.
Lạc Thiển đầu trên mặt đất, trong mắt nổ đom đóm, hồi lâu không thể khôi phục lại tinh thần.
Đồng Mộc Ca vẫn đang khóc, rên rỉ đau đớn như một ma nữ trong đêm, chấn động nhìn Lạc Thiển đau đầu, cô khó khăn nói: “Nếu không muốn để lại sẹo thì đừng khóc, kiềm chế”.
Quả nhiên, Đồng Mộc Ca thích đẹp, qua một lúc ngoan ngoãn không khóc.
Trời tối dần, bóng tối dần bao trùm khu nhà xưởng bỏ hoang.
Lưu Thâm từ bụi cây cách cửa không xa gọi điện thoại: “Khi nào thì tới? Ba người thu các người ít tiền như vậy vẫn không hài lòng sao?”Ba người?Phương Ninh đi ra ngoài thư giãn, ngồi xổm trong bụi cỏ, nghe thấy giọng nói của Lưu Thâm, cô ta muốn chào hỏi, nhưng ngồi xổm quá lâu, chân tê rần nên không đứng dậy, lại nghe thấy Lưu thâm nói rằng bán ba người?.