Editor: CafePhương Tử Châu vẫy tay chào các bai bai, rồi liền chạy bám theo Quý Sanh.
“Không thể không nói Quý Sanh quả thật rất đẹp trai”.
Hoàng Nguyệt Nguyệt nhìn Quý Sanh đi xa xa mà nói nhỏ bên tai Lạc Thiển.
Lạc Thiển gật gật đầu, muốn nói Quý Sanh lớn lên cũng rất đẹp trai, hơn nữa rất ôn nhu, còn có thể dỗ cô ngủ.
Hoàng Nguyệt Nguyệt quay đầu lại liền nhìn gặp ngay nụ cười có gì đó không đúng lắm của cô, không thể không hoài nghi nha đầu này đã thầm mến người ta rồi, trong lòng vì cô cảm thấy tiếc hận, không khỏi lắc đầu, đáng tiếc người ta cũng đã có người ta thích rồi.
Vẫn nên tìm cơ hội khuyên nhủ cô ta một chút.
Nhưng cơ hội này Hoàng Nguyệt Nguyệt còn chưa tìm được, Lạc Thiển đã có hành động.
Cô tìm người nghe ngóng và lấy được số weichat của Quý Sanh, đã gửi kết bạn một tuần nay nhưng người ta vẫn không đồng ý, cô đành phải tìm kiếm ngoại tuyến.
“Quý Sanh, Quý Sanh, để cho tôi làm tiểu đệ của cậu đi nào!” Lạc Thiển cứ như vậy cản lấy người ở bên ngoài trường học.
“Chậc” Quý Sanh nhìn cô gái nhỏ bé gầy yếu trước mắt cười nhạo nói: “Muốn làm tiểu đệ của ta? ”“Ừm!” Lạc Thiển kiên định nói.
Quý Sanh còn chưa có phản ứng gì, huynh đệ bên cạnh hắn đã cười ầm cả lên.
“Không phải chứ cô bạn nhỏ, cô có biết chúng ta đang làm gì không?” Diệp Thanh một tay đặt lên vai Quý Sanh, bọn họ chưa bao giờ chơi với hội học sinh ngoan, nhìn cái bộ dáng Lạc Thiển rõ ràng chính là một học sinh ngoan hiền.
Lạc Thiển lắc đầu nói: “Không biết”, Chỉ cần không phạm pháp là được, trong lòng cô yên lặng suy nghĩ.
“Không biết cô còn còn muốn đi theo chúng ta không? Không phải là muốn mượn cái cớ này đuổi theo anh Sanh của chúng ta chứ”.
Phương Tử Đan ở một bên dò xét hỏi.
“Hả? Không, không phải!” Lạc Thiển lập tức lắc đầu phủ định, nói: “Tôi chỉ muốn kết giao bằng hữu với mấy người”.
“Đi đi, đi tìm người khác chơi đi, chúng ta không thích hợp làm bạn với cô”.
Phương Châu vỗ vỗ đầu cô như vỗ đầu đứa bé để đuổi cô đi.
Lạc Thiển lại cố chấp nói: “Quý Sanh, tôi nói thật lòng, tôi cái gì cũng có thể làm”.
Quý Sanh chỉ cảm thấy người này có tật xấu, lười đáp trả lại cô, lách vòng qua cô rồi rời đi.
“Mau quay về đi cô bạn nhỏ!” Phương Tử Châu vỗ vỗ lên vai cô, rồi bám theo Quý Sanh.
.