Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Luật sư Giang.”

Trong phòng họp, Hà Vân Duyệt có vẻ trầm ngâm: “Được, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận điều kiện này.”

“Tại sao?” Diệp Tri Chi khó hiểu, hỏi: “Mặc dù tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đã đồng ý sửa đổi các điều kiện, nhưng mà điều kiện lần này vẫn cách mục tiêu ban đầu của chúng ta một khoảng cách lớn. Hơn nữa, những điều khoản mà bọn họ khăng khăng giữ lại cũng rất bất lợi cho ‘Thải Vân Truy Nguyệt’.”

Hà Vân Duyệt nói: “Tôi biết, nhưng…” Dừng khoảng vài giây, cô ấy mới nói tiếp: “Tôi lo rằng nếu trì hoãn quá lâu sẽ xảy ra rủi ro, cho nên tôi muốn xử lý chuyện này càng sớm càng tốt.”

Diệp Tri Chi: “Rủi ro?”

Hà Vân Duyệt sửng sốt, cụp mắt xuống rồi giải thích: “Chuyện là như vậy, gần đây tôi nghe được một tin đồn rằng công ty mỹ phẩm ‘Họa Khanh Nhan’ đang đàm phán với tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, dường như họ muốn thay thế chúng ta để sáp nhập với E-Angla.”

“Họa Khanh Nhan?” Diệp Tri Chi đột nhiên nhớ tới, hôm đó, trên đường đến muộn, cô nhìn thấy Quý An Ninh cùng Thẩm Đình Chi ở bên đường.

Có liên quan đến chuyện này không?

Giang Yến Từ nói chen vào: “Nhưng giữa ‘Họa Khanh Nhan’ và ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ vốn không thể so sánh, các cô có ưu điểm mà ‘Họa Khanh Nhan’ không có, sở dĩ tập đoàn mỹ phẩm E-Angla muốn sáp nhập với ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ chính là vì họ đã nhìn trúng cái ưu điểm này của các cô. Vì vậy, khi cạnh tranh với ‘Họa Khanh Nhan’, giám đốc Hà không cần phải lo lắng.”

Anh bắt gặp ánh mắt của Hà Vân Duyệt, giọng điệu bình tĩnh mà chắc như đinh đóng cột, nói: “Hơn nữa, theo như lời luật sư Diệp mới nói ban nãy, các điều khoản tập đoàn mỹ phẩm E-Angla sửa đổi rất bảo thủ. Nếu cô cứ thế mà đồng ý với bọn họ, chưa biết chừng, cuối cùng ngay cả tên của thương hiệu cũng không thể giữ lại được.”

Hà Vân Duyệt nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Vâng, mấy hôm nay tôi cũng đã cân nhắc rất nhiều, cứ làm như thế đi.”

Trực giác của Diệp Tri Chi nhạy bén: “Giám đốc Hà, có phải có chuyện gì mà cô không nói cho chúng tôi biết hay không?”

Hà Vân Duyệt sửng sốt.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng, Giang Yến Từ đã hỏi: “Giám đốc Hà thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Sắc mặt của Hà Vân Duyệt hơi hơi cứng lại, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Giang Yến Từ nói: “Được, nếu giám đốc Hà đã quyết định, chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt các tài liệu cần thiết cho việc sáp nhập trong vài ngày tới, rồi chúng tôi sẽ liên hệ với giám đốc Hà.”

“Được.” Hà Vân Duyệt dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy: “Vất vả cho luật sư Giang và luật sư Diệp quá.”

Sau khi tiễn Hà Vân Duyệt đi, Diệp Tri Chi trở lại văn phòng rồi đóng cửa lại. Cô quay đầu lại nhìn Giang Yến Từ, hỏi một cách khó hiểu: “Tại sao anh lại đồng ý với Hà Vân Duyệt?”

“Câu giờ thôi.”

Giang Yến Từ nới lỏng cà vạt: “Nhìn bộ dáng của cô ấy chắc là đã hạ quyết tâm. Đừng quên, chúng ta chỉ là người tư vấn pháp luật cho cô ấy.”

“Nếu không thể đưa ra lý do để thuyết phục cô ấy, chưa biết chừng cô ấy sẽ chấm dứt hợp đồng tư vấn với chúng ta.”

“Không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Diệp Tri Chi liếc anh một cái, như thể nghĩ đến điều gì, cầm laptop trên bàn của anh lên: “Mượn laptop của anh dùng một chút.”

Cô mở trang web ra, tìm kiếm các từ khóa liên quan đến từ “Thải Vân Truy Nguyệt”, cô muốn tìm kiếm một vài manh mối. Nhưng chẳng tìm được tin tức nào có ích cả.

“Không tra được tin tức liên quan nào ở trên mạng cả.” Diệp Tri Chi hơi bối rối: “Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy Hà Vân Duyệt có điều gì đang giấu chúng ta.”

Giang Yến Từ nhẹ nhàng nói: “Lúc này, cách nhanh nhất là xác minh từ phía đối thủ.”

“Hửm?” Diệp Tri Chi ngước mắt lên, chỉ thấy Giang Yến Từ bình tĩnh rút điện thoại ra, mở danh bạ rồi bấm một dãy số, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh đặt điện thoại lên bàn rồi mở loa ngoài.

Loa vừa được bật lên, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một âm thanh chế nhạo: “Ôi, quý hóa quá, luật sư Giang vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi?”

Giang Yến Từ không trả lời, vào thẳng vấn đề: “Thẩm Đình Chi, rốt cuộc anh có ý gì?”

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, sau đó thanh âm của Thẩm Đình Chi mới vang lên lần nữa: “Anh đang nói về vấn đề sáp nhập sao?”

“Hửm? Chẳng lẽ anh không biết?” Anh ta khẽ dừng lại, dường như hơi bối rối, nói: “Khách hàng của anh không nói cho anh biết hay sao?”

Giang Yến Từ lạnh nhạt nói: “Đừng nói nhảm nữa.”

Bên kia khẽ khịt mũi: “Thật quá nhàm chán mà.”

“Quên đi, người mang tấm lòng tốt như tôi đốt đèn cũng không tìm thấy đâu.” Giọng nói của anh ta xen lẫn tiếng gõ bàn phím: “Tôi đã gửi mọi thứ vào gmail của anh rồi, tự đi xem đi.”

Giang Yến Từ lập tức nhấc chiếc laptop trên bàn lên, đăng nhập vào gmail.

Diệp Tri Chi nghiêng người sang nhìn thì chỉ thấy có một thư chưa đọc mới nằm trong hộp thư đến với chủ đề (Không có chủ đề).

Anh click mở nó, có một một tệp được đính kèm trong thư, đó là một bài báo OEM ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ nổ ra tranh chấp lao động, công nhân cũ bị sa thải do mang thai.

Nội dung bài báo đại khái là: Một nữ công nhân đã che giấu việc mình mang thai trước khi vào làm việc, vừa vào chưa được bao lâu đã thường xuyên xin nghỉ với lý do mang thai, kết quả là bị nhà máy sa thải. Nữ công nhân đó đã yêu cầu nhà máy phải bồi thường, song đã bị nhà máy từ chối.

“Chuyện này xảy ra từ bao giờ?” Diệp Tri Chi ngạc nhiên hỏi.

Giang Yến Từ nhìn nội dung bài báo, khuôn mặt càng ngày càng lạnh lẽo. Sau khi lướt qua nội dung một lần, ngay lập tức Diệp Tri Chi mới hiểu ra điều mà Hà Vân Duyệt đang lo lắng.

Cô nhỏ giọng nói: “Tại sao OEM của cô ấy xảy ra chuyện như vậy mà cô ấy không nói với chúng ta?”

Giang Yến Từ nhìn điện thoại, giọng nói lạnh lùng: “Thẩm Đình Chi, anh đã nói gì với Vân Duyệt?”

“Hả?” Thẩm Đình Chi dường như hơi khó hiểu: “Luật sư Giang, lời này của anh có ý gì?”

“Hay là anh đang lo lắng điều gì? Yên tâm đi, chỉ là cuộc trò chuyện hợp tác bình thường mà thôi. Dù sao ai cũng không mong muốn xảy ra chuyện như vậy.”

Anh tạm dừng, rồi nói tiếp: “Lúc trước, tập đoàn mỹ phẩm E-Angla muốn sáp nhập với ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ là bởi vì họ để ý đến danh tiếng của thương hiệu ‘Thải Vân Truy Nguyệt’, nếu một scandal như vậy nổ ra vào thời điểm này, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thương hiệu, khi đó, khách hàng cũng sẽ cẩn thận cân nhắc cùng đánh giá kỹ lưỡng để đưa ra quyết định sáp nhập.”

“Gần đây, cô Hà đã phải sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, cho nên tôi đã đề nghị trao đổi có điều kiện với cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng, nếu cô ấy đồng ý điều kiện sáp nhập của chúng tôi thì tập đoàn mỹ phẩm E-Angla sẽ giúp cô ấy ép scandal này xuống, nhân tiện giải quyết hoàn toàn scandal này giúp cô ấy.” Anh ta cười khẽ một tiếng: “Anh có cảm thấy đây là một cú ‘win – win’ không?”

“Win – win?” Giang Yến Từ lặp lại hai chữ này, cười khẩy một tiếng: “Anh gọi cái này là ‘win – win’?”

Thẩm Đình Chi nói: “Tôi cũng chỉ vô tình biết được vụ tranh chấp lao động ở nhà máy nên nhân tiện giúp cô Hà chặn tin. Việc làm của tôi xuất phát từ lòng tốt. Đương nhiên, tôi cũng không thể đảm bảo rằng sau khi các tin tức này bị tôi chặn lại có thể bị các phương tiện truyền thông khác đưa tin hay không. Dù sao tôi cũng chỉ là một luật sư nhỏ, khả năng của tôi cũng không thể lớn hơn được, đúng không?”

“Cho nên, Thẩm Đình Chi, anh đang đe doạ chúng tôi sao?” Giọng nói của Giang Yến Từ không có bất cứ một chút gợn sóng nào.

“Hả? Đe doạ?” Thẩm Đình Chi có chút không vui: “Này này, lời này của luật sư Giang có phải quá nặng nề rồi hay không? ‘Đe doạ’ là ý gì? Tôi đề nghị anh ăn nói cho cẩn thận, tôi đang ghi âm đấy.”

Trong giây lát, dường như Diệp Tri Chi đã nghĩ đến điều gì đó, nói khẽ: “Nếu chuyện này có liên quan đến bọn họ. Vậy chuyện tôi bị đập cửa hôm thứ sáu, có khi nào cũng là bọn họ…”

Hiển nhiên là Giang Yến Từ cũng nghĩ giống cô, giọng nói cũng lạnh lùng hơn vài phần: “Thẩm Đình Chi, không ngờ anh lại trở nên đê tiện như vậy, chẳng những đe doạ đương sự, lại còn tìm người đe doạ cả luật sư của đương sự.”

Thẩm Đình Chi sửng sốt: “Đe doạ luật sư của đương sự là sao?” Anh ta ngơ ngác, hỏi: “Lời anh nói có ý gì?”

Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi nhìn nhau, trong mắt của hai người đều mang theo sự nghi ngờ.

Sự nghi ngờ trong giọng nói của anh ta không giống giả vờ, vậy việc đó không liên quan đến anh ta sao?

Thẩm Đình Chi cao giọng nói: “Giang Yến Từ, anh mau giải thích cho rõ ràng.”

“Xin lỗi, có lẽ là tôi đã hiểu lầm, vậy nhé, tôi cúp máy đây.” Giang Yến Từ không muốn dây dưa thêm với anh ta nữa, trực tiếp cúp máy.

“Hình như Thẩm Đình Chi không biết về những chuyện xảy ra ngày hôm đó.” Diệp Tri Chi hơi hoang mang: “Nếu không phải tập đoàn mỹ phẩm E-Angla động tay động chân thì là ai ở sau lưng giở trò quấy rối?”

Cô ngẩng đầu, mắt đối mắt với Giang Yến Từ, nhất trí đưa ra kết luận.

“‘Họa Khanh Nhan’!”

“Đây là một lời cảnh cáo.”

Ánh mắt Giang Yến Từ thâm trầm cùng lạnh lùng: “Nếu tôi đoán không sai, việc em bị đập cửa quấy rối vào tuần trước, mục đích là để chúng ta từ bỏ việc tiếp tục theo dõi quá trình sáp nhập.”

Diệp Tri Chi trầm ngâm: “Việc sáp nhập diễn ra không mấy suôn sẻ, lại còn xảy ra một scandal ác ý như thế, lúc này, chúng ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tập đoàn mỹ phẩm E-Angla.”

Ban đầu, cô thật sự đã từng hoài nghi tập đoàn mỹ phẩm E-Angla cùng Thẩm Đình Chi.

“Chắc ‘Họa Khanh Nhan’ muốn sử dụng mánh khoé này để gây ra xung đột giữa hai bên, phá hoại sự hợp tác giữa ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ cùng tập đoàn mỹ phẩm E-Angla.”

“Vậy chuyện tranh chấp lao động ở nhà máy là sao?”

Điều mà Hà Vân Duyệt lo lắng chính là việc tranh chấp lao động ở nhà máy sẽ dẫn đến những tin tức tiêu cực, cho nên phải nhanh chóng giải quyết việc sáp nhập.

Họa Khanh Nhan cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tìm người đe doạ luật sư của ‘Thải Vân Truy Nguyệt’ nhằm mục đích phá hoại sự hợp tác giữa hai bên.

Mọi việc dường như càng ngày càng trở nên phức tạp.

“Đây là phong cách trước sau như một của Thẩm Đình Chi.” Giọng nói của Giang Yến Từ đạm mạc. Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác vest sau ghế, nói với Diệp Tri Chi: “Đi thôi.”

“Hả?” Diệp Tri Chi ngạc nhiên: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

Giọng nói của Giang Yến Từ thâm trầm: “Trước tiên đi xác minh suy đoán của chúng ta, sau đó đi điều tra scandal của nhà máy.”

Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ văn phòng lớn. Diệp Tri Chi nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Trương Văn Bân đứng ở giữa văn phòng với dáng vẻ khiêm tốn.

“Tôi đã đặt bữa trưa ở Mặc Nhiên cư gần đây, hy vọng các vị tiền bối rảnh rỗi có thể đến đó dùng bữa.”

Các vị đồng nghiệp khác thấy vậy thì sôi nổi hưởng ứng.

“Trợ lý Trương khách sáo quá.”

“Mặc Nhiên cư sao? Trợ lý Trương rộng rãi quá.”

Trương Văn Bân khiêm tốn trả lời: “Mọi người có thể gọi tôi là tiểu Trương để khen ngợi.”

“Đương nhiên là tôi sẽ nể mặt anh rồi.”

“Cảm ơn tiểu Trương.”

“Vậy hẹn gặp lại vào buổi trưa nhé.”

Khoé mắt thoáng thấy Giang Yến Từ bước ra khỏi văn phòng, Trương Văn Bân chủ động tiến lên chào đón, cười nói: “Luật sư Giang, anh cũng đến góp vui đi.”

Giang Yến Từ dừng chân lại: “Cái gì?”

Trương Văn Bân mỉm cười nói: “Tôi mới đến đây nên muốn mời các vị tiền bối trong công ty dùng bữa.”

Giang Yến Từ lạnh nhạt trả lời: “Xin lỗi, lát nữa tôi có việc cần phải giải quyết. Thế nhé, mọi người dùng bữa vui vẻ.”

Anh đang định rời đi, Trương Văn Bân lại tiến lên chặn đường anh: “Luật sư Giang, ba của tôi là Trương Đạt Lĩnh làm trong phòng hành chính của tập đoàn C.Z, ông ấy có quan hệ bạn bè nhiều năm với Lý Tổng.” Trương Văn Bân bắt gặp ánh mắt của Giang Yến Từ, nói một câu đầy ẩn ý: “Nể mặt mũi của Lý tổng, luật sư Giang cũng đến đó dùng bữa đi.”

Giang Yến Từ nói: “Công việc của tôi rất cấp bách, cần phải ưu tiên giải quyết trước.”

Trương Văn Bân sững sờ, ánh mắt lướt qua người anh, chuyển sang Diệp Tri Chi: “Vậy luật sư Diệp…”

“Hôm nay em ấy cũng không rảnh.” Giang Yến Từ không chút nể nang, nói “Em ấy là trợ lý của tôi, tôi cần em ấy giúp đỡ.”

Diệp Tri Chi áy náy mà gật đầu, theo Giang Yến Từ rời đi.

Nhìn hai người bước vào thang máy, Trương Văn Bân đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ảm đạm.

Từ Hải yến bước tới, bình tĩnh nhìn về phía thang máy rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cô ta mỉm cười, nói: “Tiểu Trương, tính cách của luật sư Giang chính là như vậy, có lẽ cậu ấy thật sự có việc gấp cần phải giải quyết, cậu đừng so đo với cậu ấy làm gì.”

Trương Văn Bân cụp mắt, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên rồi.” Dừng một lát, lại nói bằng giọng mơ hồ không rõ ý: “Tôi hiểu, lúc này, tất nhiên công việc quan trọng hơn cả.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio