Chiếc xe chạy ra khỏi khu biệt thự rồi đi vào đường quốc lộ.
Dần dần, xe cộ trên đường bắt đầu nhiều lên, dòng xe qua lại tới lui không ngớt.
“Bây giờ em có muốn đến chỗ nào không?” Giang Yến Từ vừa lái xe vừa hỏi.
Diệp Tri Chi ngừng lại một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Chẳng phải đã nói sẽ đi xem nhà mới của Trì Trì hay sao?”
Giang Yến Từ kinh ngạc liếc nhìn cô.
Diệp Tri Chi nhìn về phía trước, nói với giọng điệu thản nhiên: “Nữ chủ nhân của đống túi xách đã bắt đầu nhớ túi xách của mình rồi, cô ấy muốn đi thăm nhà mới của đống túi xách.”
Giang Yến Từ cũng nhìn về phía trước, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: “Được.”
Diệp Tri Chi cúi đầu cong môi, không biết nghĩ đến chuyện gì mà cô đột nhiên quay đầu sang hỏi: “Anh đã giúp em chuyển hết đồ đạc đi chưa?”
Giang Yến Từ đáp: “Đã chuyển đi hết rồi.”
“Ừm…”
Diệp Tri Chi gật đầu, lại chợt nhớ ra điều gì đó: “Thế chiếc xe mà anh đang lái này có phải là của anh không? Lần trước anh nói với em chiếc xe này anh mượn của bạn… người bạn đó đến từ hư vô à?”
Giang Yến Từ chưa kịp trả lời, cô đã mở miệng nói tiếp: “Còn nữa, chiếc Cayenne mà Dương Hiểu Địch nói là trộm lái của sếp, cũng là của anh đúng không?”
“Ừ, đều là của anh.” Giang Yến Từ thẳng thắn thừa nhận.
Diệp Tri Chi hỏi: “Tại sao lúc đó anh không nói thẳng với em?”
Giang Yến Từ đáp: “Bởi vì anh sợ sẽ dọa em chạy mất.”
“…”
Giang Yến Từ tạm dừng vài giây rồi nói: “Anh xin lỗi, Tri Chi.”
“Anh vốn định đợi đến khi giải quyết xong việc của tập đoàn Giang Diên rồi mới nói cho em biết mọi chuyện, nhưng không ngờ…”
“Thật ra, em đã biết hết rồi.” Diệp Tri Chi thì thào: “Mấy năm nay chắc là anh vất vả lắm nhỉ?”
Sau khi từ thành phố A trở về, cô đã lén tìm Thẩm Đình Chi để nghe ngóng về tình hình của Giang Yến Từ trong những năm du học ở nước ngoài.
Một mình ra nước ngoài du học, anh vừa phải dốc sức làm việc, vừa phải bồi dưỡng thế lực của bản thân, lại vừa phải đề phòng bác cả mọi lúc mọi nơi. Cuộc sống của anh khi đó cũng không hề dễ dàng hơn so với khoảng thời gian sau khi cô rời khỏi nhà họ Diệp là bao. Dù sao, một mình lẻ loi ở nước ngoài, không có ai để nương tựa, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi mấy năm qua anh đã sống sót bằng cách nào.
“Hửm?” Giang Yến Từ không nghe rõ.
Diệp Tri Chi hoàn hồn lại, mỉm cười đáp: “Không có gì đâu.”
Rất nhanh đã đến nơi, xe dừng ở trước sân.
Sau khi tháo dây an toàn, Diệp Tri Chi đột nhiên duỗi tay ôm lấy anh.
“Sao thế?” Giang Yến Từ ngẩn ra.
Diệp Tri Chi khẽ xoa đầu anh, nói: “Lần trước bị anh trai của em đánh có đau không?”
“Cũng không đau lắm.” Giang Yến Từ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Vì em thì cho dù có bị đánh cũng không sao cả. Hơn nữa, là do anh dùng mánh khóe trước, anh ấy cũng đã nhẹ tay rồi.”
Diệp Tri Chi buông tay ra, liếc anh một cái: “Anh cũng biết anh dùng mánh khoé hả?”
Giang Yến Từ: “Sau này không như vậy nữa.”
“… Thôi quên đi.”
Lời mà anh nói chỉ nên nghe chứ không nên tin.
Sau khi xuống xe, Diệp Tri Chi theo anh vào nhà: “Tuần sau anh không về công ty luật làm việc nữa đúng không?”
“Ừm.”
Giang Yến Từ tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Về sau không có anh ở công ty, nếu có khó khăn gì thì em cứ nhờ Thẩm Đình Chi giúp đỡ. Tuy cách làm việc của tên Thẩm Đình Chi đó hơi kỳ lạ nhưng con người anh ta không tệ, trong lĩnh vực công việc, anh ta cũng khá công bằng.”
Diệp Tri Chi dừng bước, quay đầu lại nhìn anh: “Nhưng nếu em vẫn muốn tìm anh thì sao?”
“Hoan nghênh em bất cứ lúc nào.” Giang Yến Từ đón nhận ánh mắt của cô, cười thầm: “Cánh cửa của anh luôn luôn rộng mở vì em.”
Diệp Tri Chi mỉm cười, cô xoay người bước vào phòng.
“Ngày mốt chúng ta đến chỗ anh cả đón Trì Trì về đi, chắc là nó cũng rất mong chờ ngôi nhà mới.”
Giang Yến Từ hơi ngẩn ra, sau đó bắt kịp bước chân của cô, cười nói: “Được.”
…
Buổi sáng thứ hai, trong văn phòng của Diệp Tri Lễ.
Trì Trì nhảy từ sô pha xuống ghế dựa, lại từ ghế dựa nhảy lên bàn làm việc, cuối cùng dẫm lên đống tài liệu trên bàn, nó như một vị lãnh chúa đi tuần tra lãnh thổ của mình.
Bỗng nhiên, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Diệp Tri Lễ trở lại văn phòng sau khi họp xong.
Trì Trì nghe thấy tiếng động thì lập tức nằm bò ra bàn làm việc. Khi Diệp Tri Lễ bước vào, nó còn ngửa đầu kêu meo với anh ấy một tiếng, trông vô cùng đáng yêu ngoan ngoãn.
Trợ lý đi theo anh ấy vào phòng, vừa đi vừa báo cáo: “Diệp tổng…” Bỗng anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức nghẹn họng nói: “Đây là…”
Trì Trì ngoan ngoãn thì có đủ, nhưng dưới sàn nhà lại rải đầy vụn giấy, trên bàn trà còn có một hộp giấy bị cào tung lên.
Trợ lý: “…”
Trì Trì giơ móng vuốt lên liếm, thấy hai người đứng ở cửa một lúc lâu mà không nhúc nhích bèn nghiêng đầu kêu: “Meo?”
Đúng là ngây thơ vô số tội!
Diệp Tri Lễ quay đầu sang bình tĩnh dặn dò: “Dọn dẹp chỗ này đi.”
“À, vâng.” Trợ lý phản ứng lại, đưa mắt nhìn quanh văn phòng.
Vốn dĩ là một văn phòng theo phong cách tối giản mà bây giờ lại trở thành khu vui chơi cho mèo.
Nhà cây cho mèo, trụ cào móng cho mèo, đồ chơi cho mèo, bồn cầu cho mèo, chén đựng đồ ăn cho mèo…
Diệp Tri Lễ đi đến bàn làm việc, xoa cái đầu nhỏ của Trì Trì, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng rồi ngồi xuống bắt đầu lật xem tài liệu.
Không ngờ Diệp tổng lại là một con sen.
Trợ lý nghĩ thầm một câu như vậy sau đó nhanh chóng thu dọn rồi chuồn khỏi văn phòng.
Lúc này, Trì Trì ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhìn anh ấy làm việc.
Văn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng lật giấy.
Không biết qua bao lâu thì đột nhiên có người gõ cửa.
“Mời vào.”
“Anh cả.” Diệp Tri Chi đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Chi, em đến rồi.” Diệp Tri Lễ buông tài liệu trên tay xuống, đứng lên nói.
“Em ngồi xuống trước đi.”
Diệp Tri Chi tiện tay đóng cửa lại, bước vào phòng, cô nhìn Trì Trì đang nằm dài trên bàn làm việc, nói: “Mấy hôm nay Trì Trì có ngoan không anh? Có làm phiền với quấy rầy anh không?”
Diệp Tri Lễ liếc nhìn Trì Trì một cái: “Không, Trì Trì ngoan lắm.”
Trì Trì meo một tiếng, cúi đầu xuống, cọ đầu vào tay cô.
Nhưng khi cô thấy khắp văn phòng toàn là đồ chơi cho mèo thì cô cũng chỉ biết im lặng.
Diệp Tri Chi: “…”
Yên lặng sờ Trì Trì một lát, Diệp Tri Chi bế nó xuống bàn rồi bắt đầu nói chuyện công việc với Diệp Tri Lễ.
Sau khi bàn xong, cô đứng lên thu dọn tài liệu, bỗng Diệp Tri Lễ hỏi một câu khiến cô không thể lường trước được.
“Tiểu Chi, em nghĩ thế nào về Giang Yến Từ?”
“Anh ấy?” Diệp Tri Chi dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”
Diệp Tri Lễ im lặng vài giây, sau đó nói: “Tuy rằng trước kia cậu ta đã giấu giếm nhiều chuyện, nhưng đó cũng là vì tập đoàn Giang Diên. Chứ thật ra… con người cậu ta cũng khá tốt.”
Diệp Tri Chi lại một lần nữa ngạc nhiên: “Sao đột nhiên anh lại nói giúp anh ấy vậy?”
“Lúc trước anh nghe nói cậu ta sẽ về thành phố A, cho nên đã nhờ cậu ta đến chăm sóc em. Lúc ấy anh cũng biết được phần nào về tình hình của cậu ta.” Diệp Tri Lễ nói: “Cho nên chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm, không thể hoàn toàn trách cậu ta được.”
“Những chuyện mà cậu ta gạt em, anh đã thay em dạy dỗ lại cậu ta rồi. Dù sao mấy năm nay cuộc sống của cậu ta cũng không dễ dàng gì, nếu em giận đủ rồi thì tha thứ cho cậu ta đi.”
Diệp Tri Chi nói: “Em biết rồi.”
Diệp Tri Lễ sửng sốt.
“Em đã sớm tha thứ anh ấy rồi.” Cô nhoẻn miệng cười.
…
Lúc cô quay lại công ty thì đã không còn thấy Giang Yến Từ đi làm nữa rồi.
Anh đã hoàn thành xong tất cả các thủ tục từ chức và bàn giao công việc vào tuần trước, cho nên tuần này anh chính thức nghỉ việc.
Văn phòng của anh cũng đã bị bỏ trống.
Về phần Thẩm Đình Chi, anh ta không có ý định đổi văn phòng.
Khi Diệp Tri Chi hỏi lý do thì anh ta trả lời: “Văn phòng của tôi vẫn còn dùng được, hơn nữa chuyển qua chuyển lại mất thời gian lắm, cũng không nhất thiết phải dọn qua làm gì cả.”
Khi đi ngang qua căn phòng trống rỗng, Diệp Tri Chi cảm thấy rất không quen, cô không nhịn được mà dừng bước, đưa mắt nhìn vào bên trong.
“Luật sư Diệp.” Thẩm Đình Chi đi tới: “Vụ án hôm nay…”
“Sao thế? Không bỏ được tên Giang Yến Từ kia à?” Như thể nhìn ra điều gì đó, anh ta nhướng mày: “Nhưng kể cả cô không thể buông bỏ được thì kết cục cũng đã định rồi.”
Diệp Tri Chi hoàn hồn: “Hả? Không phải, luật sư Thẩm muốn nói gì?”
Thẩm Đình Chi đáp: “Bây giờ cô có tiện để bàn về vụ án lúc sáng với tôi không?”
“Có.” Diệp Tri Chi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi vào văn phòng, Thẩm Đình Chi nhân cơ hội này than vãn với cô: “Thật là, cái tên Giang Yến Từ kia bỏ đi không nói một lời, để lại nhiều vụ án như vậy cho tôi xử lý. Luật sư Diệp, cô phải về nói với anh ta rằng đã biết rõ tôi không am hiểu việc quản lý thì đừng cho tôi làm người phụ trách…”
“Không phải đâu, dù sao anh ấy cũng đã bàn giao hết mọi việc rồi, cũng không thể coi là bỏ đi không nói một lời được.” Diệp Tri Chi không thể không biện hộ giúp anh.
Thẩm Đình Chi nghe vậy thì chỉ biết cười nhạt, sau đó liếc cô một cái, cười như không cười nói: “Thôi đi, lúc nào mà cô chả theo phe anh ta.”
Diệp Tri Chi chớp mắt hai cái.
“Có điều sau này chúng ta sẽ hợp tác với nhau đó.” Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Trước tiên, mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Diệp Tri Chi bắt tay anh ta, mỉm cười: “Ừ, hợp tác vui vẻ.”
Sau khi Giang Yến Từ công bố thân phận, đồng nghiệp trong công ty ai nấy đều rất kinh ngạc.
Mặc dù anh đã nghỉ làm ở công ty nhưng vẫn có không ít người bàn tán về việc này.
Thậm chí, mấy hôm nay còn có người lén hỏi Diệp Tri Chi xem tổ không tranh tụng có thiếu người hay có cần giúp đỡ gì không.
Diệp Tri Chi chỉ mỉm cười đáp: “Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm. Việc sắp xếp nhân sự thì phải đến hỏi luật sư Thẩm mới biết được.”
“Hay lắm, luật sư Diệp, cô dám ném hết việc khó cho tôi, còn luật sư Giang… À, bây giờ chắc phải gọi là Giang tổng mới đúng.”
Đây là cuộc họp đầu tiên của tổ không tranh tụng sau khi Giang Yến Từ rời đi.
Tuy nhiên, khi Thẩm Đình Chi đến, anh ta mang theo một vị trợ lý và một vị luật sư, còn lại là Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Minh, đó là toàn bộ số người của tổ không tranh tụng.
“Luật sư Thẩm đang cái nói gì vậy, đó chẳng phải là chức trách của người phụ trách sao?” Diệp Tri Chi mỉm cười.
Thẩm Đình Chi lẩm bẩm: “Được rồi, thật là phiền phức.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Tri Chi đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô vội vàng gọi Thẩm Đình Chi lại: “Luật sư Thẩm, đêm nay tôi xin phép nghỉ tăng ca nhé.”
Thẩm Đình Chi dừng bước, anh ta quay đầu lại, điềm nhiên nhướng mày: “Chậc, vội quay về để hẹn hò với Giang Yến Từ hả? Mau đi đi.”
Anh ta lại thở dài than vãn: “Vị sếp có lương tâm như tôi, cho dù cô có đốt đèn cũng không tìm thấy đâu. Lúc trước Giang Yến Từ làm sếp của cô, mỗi ngày tăng ca là chuyện bình thường, chắc còn không có cơ hội để nghỉ lấy sức đấy nhỉ?”
Diệp Tri Chi nhớ lại: “Hình như cũng không tới mức đó đâu.”
Mỗi ngày tăng ca cùng anh, hình như cũng rất vui.
“Thôi được rồi, cô mau về đi, kẻo về muộn quá thì tên kia lại tới tìm tôi phàn nàn.” Thẩm Đình Chi đút tay vào túi, thúc giục.
Diệp Tri Chi cười: “Sao mà thế được, bây giờ anh là sếp của công ty mà.”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Không, Giang tổng mới là sếp.”
Diệp Tri Chi: “…”
“Thế thì tôi về trước đây, hôm nay anh đã vất vả nhiều rồi, luật sư Thẩm.”
Cô quả quyết chuyển chủ đề, sau đó nhấc chân rời khỏi phòng họp.
Thịnh Dĩ Minh cũng bước qua trước mặt Thẩm Đình Chi.
Thẩm Đình Chi lập tức ngăn cậu ta lại: “Khoan đã, trợ lý Thịnh, tôi đâu có cho cậu về đâu?”
“Hả?” Thịnh Dĩ Minh sửng sốt, bối rối nói: “Nhưng, nhưng chẳng phải hội nghị đã kết thúc rồi sao?”
Thẩm Đình Chi đặt tay lên vai cậu ta: “Hình như cậu qua được cuộc khảo sát thành tích đúng không?”
“Vâng, đúng rồi.” Thịnh Dĩ Minh cẩn thận gật đầu.
Thẩm Đình Chi cười tủm tỉm nói: “Thế thì tốt, làm luật sư thực tập, giai đoạn tiếp theo sẽ rất bận rộn, cậu không thể buông lỏng được đâu.”
Thịnh Dĩ Minh há miệng thở dốc: “Không phải, tôi…”
Thẩm Đình Chi vỗ vai cậu ta, cổ vũ: “Cho nên buổi tối hãy phấn đấu ở lại tăng ca đi, hãy không ngừng chiến đấu đến giây phút cuối cùng.”
Thịnh Dĩ Minh:???
Chẳng phải anh ta nói mình là vị sếp có tâm sao? Tại sao đến lượt cậu ta thì lại phải tăng ca???
…
Sau khi tan làm, Diệp Tri Chi đến cửa hàng bánh kem gần đó lấy chiếc bánh kem đã đặt hôm qua.
Nơi mà cô sắp đến là tập đoàn C.Z..
Nhưng từ công ty luật đến tập đoàn C.Z. hơi xa, lúc cô đến tập đoàn C.Z. thì đã gần rưỡi rồi.
Trời mới chập choạng tối mà dưới sảnh tầng một của tập đoàn đã rực rỡ ánh đèn.
Chị gái lễ tân thấy cô thì chuyên nghiệp hỏi: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Diệp Tri Chi bước đến gần quầy lễ tân, nói: “Tôi đến đây để gặp Giang tổng, xin hỏi anh ấy…”
Chị gái tiếp tân nghe vậy thì không hỏi mấy câu như “Có hẹn trước không?” mà lại hỏi: “Xin hỏi… Cô có phải là luật sư Diệp không?”
“Hả?” Diệp Tri Chi ngẩn người.
“Giang tổng đã dặn, chỉ cần luật sư Diệp đến thì cứ đi thẳng lên tầng.” Chị gái tiếp tân mỉm cười, thân thiết nói: “Văn phòng của Giang tổng nằm trên tầng cao nhất đó ạ.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Sau khi Diệp Tri Chi cảm ơn xong thì đi thẳng vào thang máy.
Tầng cao nhất của tập đoàn C.Z. chỉ có một văn phòng, cho nên Diệp Tri Chi dễ dàng tìm được văn phòng của Giang Yến Từ.
Cô gõ cửa, bên trong lập tức đáp lại: “Mời vào.”
Diệp Tri Chi đẩy cửa bước vào, lập tức nghe thấy Giang Yến Từ nói: “Trợ lý Trần, giúp tôi…”
Diệp Tri Chi cười: “Giang tổng, bây giờ anh vẫn còn bận hả?”
Giang Yến Từ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Em đến lúc nào thế?”
“Có phải anh đã quên hôm nay là ngày đúng không?” Diệp Tri Chi đi vào, đặt hộp bánh kem trên tay xuống bàn: “Giang tổng, sinh nhật vui vẻ.”
Giang Yến Từ nhìn hộp bánh kem, bất ngờ nhìn cô: “Em vẫn còn nhớ sao?”
“Sao vậy? Anh mong em không nhớ hả?” Diệp Tri Chi hỏi.
Giang Yến Từ cười nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Xin lỗi, vốn dĩ ngày hôm nay anh phải hẹn em ra ngoài ăn cơm. Nhưng hôm nay quá nhiều việc, buổi tối anh còn phải tăng ca nữa.”
“Từ luật sư Giang biến thành Giang tổng mà vẫn phải tăng ca buổi tối à?” Diệp Tri Chi buồn cười nói: “Nhưng mà không sao.”
“Chúng ta cắt bánh kem tại đây luôn đi.”
Dường như cô nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, anh đã ăn uống gì chưa?”
Giang Yến Từ nói: “Vẫn chưa.”
Diệp Tri Chi nói: “Em cũng chưa, hay để em đặt một phần đồ ăn ngoài, tối nay chúng ta ăn ở đây đi.”
Đặt đồ ăn xong, Diệp Tri Chi mở hộp bánh kem ra.
Bánh kem mà cô đặt không lớn, chỉ đủ cho hai người ăn. Mặt trên của bánh là hình Trì Trì ba chiều được làm bằng bơ, ngay cả hoa văn trên bộ lông của bé mèo con này cũng giống như đúc với Trì Trì.
Sau khi đốt nến xong, Diệp Tri Chi nói: “Anh qua đây ước đi.”
Giang Yến Từ nhắm mắt lại.
Chờ ngọn nến bị thổi tắt, Diệp Tri Chi hỏi: “Anh ước cái gì vậy?”
Nhưng vừa nói xong, cô lại nói: “Thôi, đừng nói, nguyện vọng nói ra rồi thì sẽ không linh nghiệm.”
“Ừm.”
Giang Yến Từ đáp một tiếng, rồi lại nói: “Ngày mai anh cho người đến dọn đồ của Trì Trì giúp em.”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Được.”
Cắt bánh kem xong, cô lấy laptop ra khỏi túi, ngồi xuống một bên sô pha: “Anh cứ xử lý công việc của anh trước đi, đừng để ý em, sẵn đây em cũng tranh thủ xử lý một vài email công việc luôn.”
“Ừm.”
Lúc này đồ ăn đã đặt vẫn chưa giao đến, Giang Yến Từ tiếp tục cúi đầu xử lý công việc đang dang dở.
Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng lật trang giấy.
Một lát sau, Giang Yến Từ lại ngẩng đầu nhìn về bóng người đang bận rộn cách đó không xa, nở một nụ cười.
Nguyện vọng ban nãy anh đã ước là …
Hy vọng, năm này sang năm khác, vẫn mãi là cảnh tượng như thế này.