Trong chốc lát, bầu không khí trở nên im lặng.
Trên sân vận động đang tiến hành một cuộc thi chạy cự ly ngắn sôi nổi, bầu không khí trên ghế khán giả sôi sùng sục.
Nhưng lúc này, Diệp Tri Chi cảm thấy tiếng bàn luận xung quanh cứ như nhỏ đi, mọi thứ xung quanh dần ngưng đọng lại.
Kết quả không tưởng tượng nổi này, không chỉ hai người đương sự, mà ngay cả Quý An Ninh ở không xa đang cười trên nỗi đau của người khác cũng hoảng hốt.
Trong lòng Diệp Tri Chi tràn đầy áy náy, cô vội vàng bỏ chai coca trên tay xuống, lấy khăn giấy ra rồi luống cuống tay chân lau chùi cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ? Tôi không cố ý đâu.”
Sau khi lau một lúc, trực giác của cô cảm thấy không đúng lắm. Giang Yến Từ cứ đứng yên ở đó như vậy, để mặc cho cô dùng khăn giấy lau đi lau lại trên người anh.
Diệp Tri Chi không dừng động tác, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong con mắt đen kịt hiện lên hình bóng luống cuống của cô, có hoảng hốt, có cứng nhắc, có phức tạp, chỉ không có… sự chán ghét.
Cô run lên, sự nghi hoặc trong lòng nhất thời dâng lên. Kỳ lạ, không phải anh đến để cảnh cáo cô sao?
Giang Yến Từ giơ tay lau đi giọt nước trên đầu, mặt không cảm xúc nói: “Không phải cố ý, vậy chính là có ý rồi?”
Diệp Tri Chi mở miệng muốn tranh luận: “Không phải, tôi…”
"Bỏ đi, không cần lau nữa." Anh trực tiếp giơ tay giật lấy gói khăn giấy trên tay cô, sau đó quay người rời đi.
Diệp Tri Chi:???
"... Nè." Cô nhìn cái tay trống không của mình, chỉ cảm thấy có chút lờ mờ.
… Đúng thật là một người kỳ lạ.
Diệp Tri Chi ngồi lại chỗ ban đầu trong ánh mắt tò mò của mọi người.
Nước trong chai đã hết hơn một nửa, cô cũng không còn tâm trạng mà uống tiếp nữa.
Cô đóng nắp chai lại rồi để sang một bên, Diệp Tri Chi lấy một gói khăn giấy mới, rút ra một tờ rồi thấm khô chút coca còn trên tay.
"Sao lại như vậy, lại để cô ta tránh được một kiếp rồi." Quý An Ninh thấp giọng lầm bầm, cũng không để ý đến phản ứng của Tiết Nhược Lâm ở bên cạnh: "Chẳng qua chỉ là chiếm ưu thế về hôn nhân thôi, chậc, có điều cậu xem chồng sắp cưới đó cũng không thích cô ta lắm. Lâm Lâm, cậu nói xem có đúng không?"
"Ừm." Tiết Nhược Lâm đáp một tiếng, cô ta rũ mí mắt xuống. Hàng lông mi che khuất đi cảm xúc trong ánh mắt.
Diệp Tri Chi không để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, rất nhanh, tiếng bàn luận nhỏ dần đi, bầu không khí trở lại như lúc bình thường.
Chỉ một lúc sau, Thịnh Dĩ Nhan ôm lấy một đống đồ ăn vặt trở lại: "Tiểu Chi, tớ trở lại rồi! Tớ mua khoai tây chiên vị hoa anh đào mà cậu thích... Ơ?"
"Tiểu Chi, sao trông cậu có vẻ mất tập trung vậy? Sao vậy?" Nói rồi, cô ấy lại cầm lấy chai coca bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, chai coca này ở đâu ra vậy?"
Diệp Tri Chi hoàn hồn, trả lời theo bản năng: "Là lớp trưởng cho, ai cũng có."
"Ồ." Thịnh Dĩ Nhan gật đầu rồi đưa cho cô một gói khoai tây chiên, ân cần hỏi: "Cậu sao vậy? Không vui hả?"
Diệp Tri Chi nhận lấy, có chút không tập trung nói: "Nhan Nhan."
"Hả?" Thịnh Dĩ Nhan xé gói khoai tây ra, thuận miệng đáp.
Diệp Tri Chi cau mày nói: "Lúc nãy... Giang Yến Từ qua đây tìm tớ."
“Ừm ừm, Giang Yến Từ đến… Cái gì?” Thịnh Dĩ Nhan đột nhiên phản ứng lại, giây sau như ý thức được gì đó, cô ấy lập tức thấp giọng: “Anh, anh, anh ta đến tìm cậu?”
“Ừm.” Diệp Tri Chi gật đầu.
Thịnh Dĩ Nhan kéo cô lại, thấp giọng hỏi: “Anh ta đến tìm cậu làm gì?”
Diệp Tri Chi chống cằm, có chút nghi hoặc lắc đầu: “Tớ cũng không biết, anh ta bỏ lại một câu cảnh cáo xong rồi rời đi, có chút kỳ lạ.”
Thịnh Dĩ Nhan ngây người: "Cảnh cáo?"
"Anh ta còn cảnh cáo cậu nữa?" Cô ấy cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy, anh ta cảnh cáo tớ tốt nhất nên biết điều chút.” Diệp Tri Chi suy đoán: “Chắc anh ta bất mãn đối với hôn ước chăng?”
"Quá đáng quá rồi đó! Uổng công tớ còn cảm thấy con người anh ta cũng không tệ.” Thịnh Dĩ Nhan nghe xong cũng tức giận.
“Con người cũng không tệ?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
Thịnh Dĩ Nhan ý thức được việc mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Ý của tớ là, trông cũng không tệ.”
Cô ấy lại truy hỏi: "Vậy Tiểu Chi, cậu thấy anh ta thế nào?"
Diệp Tri Chi nói: “Dù sao tớ cũng cảm thấy con người anh ta khá ngạo mạn, vừa bước tới đã nói lời khiêu khích tớ, đáng ghét quá rồi.”
Không sai, thực sự là quá đáng ghét.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, ấn tượng mà Giang Yến Từ để lại cho cô thật sự không tốt. Đặc biệt là thái độ của anh đã khiến cảm xúc dưới đáy lòng của cô trực tiếp dâng lên, ấn tượng đối với anh hạ xuống mức âm độ.
Hơn nữa, chuyện hôn ước cũng không phải do một mình cô quyết định, đây là do người lớn của hai nhà bọn họ làm chủ. Cô cũng bất mãn mà, tại sao anh lại đến gây phiền phức cho cô?
Diệp Tri Chi càng nghĩ càng tức. Thế là cô trực tiếp đưa người này vào danh sách đen.
Đối với Diệp Tri Chi mà nói, lần đầu gặp Giang Yến Từ đúng là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ.
Sau đại hội thể dục thể thao đó, trong lớp, thậm chí là trong trường, lời đồn đại về hai người bọn họ tăng lên rất nhiều. Thậm chí còn có người biên soạn câu chuyện về bọn họ ở trong trường rồi đăng liên tiếp trên mạng.
Chuyện này là sau khi Thịnh Dĩ Nhan phát hiện được rồi nói cho cô biết.
"Tiểu Chi, cậu nói xem, sao học sinh của trường chúng ta lại nhàm chán đến như vậy?"
"..." Đọc xong tiểu thuyết trên mạng, Diệp Tri Chi trả điện thoại lại cho Thịnh Dĩ Nhan, cảm thấy cạn lời: "Đúng đó, rảnh thì làm thêm vài câu bài tập không tốt hơn sao?"
Thịnh Dĩ Nhan nghẹn họng: "Chẳng lẽ trong lòng cậu chỉ có học tập thôi sao?"
Sau khi cùng một lớp với Diệp Tri Chi, Thịnh Dĩ Nhan mới phát hiện ngày nào bạn thân của cô ấy cũng đều say mê học tập, say mê học tập, say mê học tập...
Diệp Tri Chi phủ nhận: "Sao vậy? Tớ chỉ đang so sánh thôi."
"Quả nhiên trong lòng cậu chỉ có học tập thôi đúng không?" Thịnh Dĩ Nhan có chút không nói nên lời: "Có điều cũng tốt, đừng để cho tên đàn ông thối Giang Yến Từ đó được lợi."
Diệp Tri Chi lập tức đính chính: "Đính chính một chút, tớ không có liên quan gì đến anh ta."
"Được được được."
Thịnh Dĩ Nhan như nhớ đến gì đó: "Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng chuyện hôn ước của các cậu nên làm thế nào?”
Diệp Tri Chi nói: "Anh cả nói sẽ nghĩ cách giúp tớ."
Thịnh Dĩ Nhan: "Ừm, anh Tri Lễ hả? Có điều tớ cũng cảm thấy thời đại này còn lấy chuyện hôn sự như thế này ra bên ngoài nói..."
Diệp Tri Chi nhìn dáng vẻ đang khó khăn mà nhịn cười của cô ấy, có chút bất lực: "Cậu muốn cười thì cứ cười..."
Lời còn chưa dứt, Thịnh Dĩ Nhan đã dùng khuỷu tay huých vào cô.
"Sao vậy?" Diệp Tri Chi phản ứng theo bản năng, nhìn về hướng cô ấy đang nhìn.
Cách đó không xa, Giang Yến Từ và bạn học của anh đang ở trước lớp học gần đó. Như cảm nhận được động tĩnh phía này, anh dời tầm nhìn về phía bọn họ.
Diệp Tri Chi khựng lại, vội vàng kéo Thịnh Dĩ Nhan chạy đi.
"Nè nè, Tiểu Chi, đợi đã.”
Cho đến khi không nhìn thấy người đó, Diệp Chi Tri mới dừng lại.
Thịnh Dĩ Nhan hỏi: "Tiểu Chi, sao cậu đột nhiên kéo theo tớ chạy đi vậy?"
"Đúng vậy, tại sao chúng ta phải chạy?" Lúc này, Diệp Tri Chi mới phản ứng trở lại.
Cũng không biết Giang Yến Từ có nghe thấy bọn họ nói chuyện hay không. Cứ như vậy mà chạy mất, trông giống có tật giật mình vậy.
"Bỏ đi, chúng ta về lớp học thôi."
"Được."
Không biết từ lúc nào, trong đầu Diệp Tri Chi bắt đầu tràn ngập cái tên "Giang Yến Từ" này, đến mức lúc tự học vẫn luôn mất tập trung.
Đợi lúc hoàn hồn trở lại thì cô đã vẽ trên tập nháp một con người nhỏ rồi.
Nói chính xác hơn là một con người nhỏ đang bị đạp dưới chân.
Không được không được, cô không thể tiếp tục nghĩ đến nữa. Diệp Tri Chi vội vàng gạch con người nhỏ đi, xua tan những suy nghĩ lung tung trong đầu, cúi đầu làm bài thi.
Diệp Tri Chi không chủ động đi tìm phiền phức, nhưng ngày hôm sau, tên "phiền phức" đó lại chủ động tìm đến tận cửa.
Hôm đó là thứ sáu, buổi chiều có tiết hoạt động thể chất. Tiết trước là tiết Anh văn, vừa hết tiết, bạn học trong lớp liền chạy đến sân thể dục như một làn khói.
Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan cọ tới cọ lui rồi đi theo phía sau, lúc đến sân vận động, ở đây sớm đã đầy kín người.
Thịnh Dĩ Nhan kéo cô đến sân bóng rổ xem con trai trong lớp chơi bóng.
“Tiểu Chi Tiểu Chi, cậu thấy người con trai mặc áo ba lỗ màu xanh lam không?” Vừa ngồi xuống, Thịnh Dĩ Nhan lập tức kéo cô qua để tám chuyện.
Diệp Tri Chi quét mắt nhìn một lượt, nghi hoặc hỏi: “Hả? Thấy rồi, cậu ta làm sao?”
“Cậu cảm thấy cậu ấy thế nào?” Thịnh Dĩ Nhan thấp giọng hỏi.
“Cũng được đó, khá đẹp trai.” Diệp Tri Chi thuận miệng trả lời.
Thịnh Dĩ Nhan thấp giọng nói với cô: “Cậu ấy là ủy viên thể dục của lớp kế bên, cậu có phát hiện không, lúc cậu ấy đi ngang qua lớp mình thì cứ luôn nhìn cậu rất lâu.”
“Có chuyện này nữa hả?” Diệp Tri Chi tỏ vẻ nghi hoặc.
"Bỏ đi, không nên nói với cậu những lời này."
Thịnh Dĩ Nhan thở dài một hơi, dùng tay quạt quạt cho mình: “Tiểu Chi, cậu có cảm thấy hơi nóng không? Tớ đi ra căn tin mua hai cây kem nha.”
“Ơ, Nhan Nhan…”
Diệp Tri Chi muốn nói với cô ấy là cô vừa đến ngày đèn đỏ, không thể ăn kem được thì Thịnh Dĩ Nhan đã chạy đi như bay.
Diệp Tri Chi có chút bất lực, chỉ có thể ngồi trên ghế khán giả, vừa xem thi đấu vừa đợi Thịnh Dĩ Nhan trở về.
Có điều từ trước đến nay, cô không hứng thú với thi đấu bóng rổ, xem một lúc thì bắt đầu thất thần.
Cho đến khi nghỉ ngơi giữa trận, Thịnh Dĩ Nhan vẫn chưa trở về. Lúc này, người con trai mặc áo ba lỗ màu xanh lam mà Thịnh Dĩ Nhan chỉ cho Diệp Tri Chi đang đi về phía cô dưới sự trêu chọc của bạn bè.
Người con trai dừng lại trước mặt cô, căng thẳng nói: “Chào, chào cậu, xin hỏi… Cậu là Diệp Tri Chi của lớp đúng không?”
Có lẽ là do căng thẳng quá nên ngay cả lớp của cô cũng nói sai luôn. Diệp Tri Chi cũng không sửa lại, chỉ ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi có việc gì không?”
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào. Người con trai đỏ mặt, đưa qua một chai nước khoáng: “Cậu ngồi lâu như vậy cũng khát rồi đúng không? Muốn uống chút nước không?”
Diệp Tri Chi chỉ cảm thấy cái cớ để bắt chuyện của cậu ta thật sự rất tệ.
Thấy Diệp Tri Chi không nhận, cậu ta đặt chai nước khoáng ở bên cạnh cô, úp úp mở mở một lúc mới nói ra mục đích: “Cái đó, một chút nữa bọn tớ sẽ thi đấu với lớp cậu, nếu chút nữa lớp chúng tớ thắng, có thể mời cậu…”
Vẫn chưa đợi cậu ta nói hết, Diệp Tri Chi đã đoán được mục đích của cậu ta.
Trong lòng Diệp Tri Chi đang tính toán lý do để từ chối thì đột nhiên khóe mắt cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi về phía bọn họ.
Giang Yến Từ.
Sao anh lại ở đó? Là đi qua sao?
Không đúng! Anh đi qua bên này rồi mà!
Diệp Tri Chi khựng lại, cô cũng không nghe rõ người con trai nói gì. Cô cầm lấy cặp sách của mình định bỏ của chạy lấy người.
Tiếc là đã quá muộn rồi, Giang Yến Từ đã đi đến bên cạnh cô, còn làm một động tác khiến cô không thể tưởng tượng nổi…
Anh ném cặp sách của mình vào trong ngực cô.
Cái gì???
Diệp Tri Chi ôm lấy số cặp sách đang nhiều thêm trong ngực, khuôn mặt ngơ ngác: “Đây là…”
"Cầm giúp tôi." Giang Yến Từ hung hăng nhìn về phía người con trai, giọng nói lạnh lẽo: “Nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi? Đấu một trận không?”
Diệp Tri Chi:???
Người con trai:???
Diệp Tri Chi rất ngơ ngác, người con trai kia càng ngơ ngác hơn.
Sau đó, hình như sự việc phát triển theo hướng kỳ lạ rồi.
Vốn dĩ là cuộc thi đấu giữa lớp cô với lớp kế bên lại biến thành cuộc thi đấu giữa lớp kế bên và bạn học của Giang Yến Từ.
Diệp Tri Chi vốn không thích xem thi đấu bóng rổ nhưng không hiểu sao, cô rất nghiêm túc tập trung xem hết trận thi đấu này.
Ngồi trên ghế khán giả, cô ôm lấy cặp sách của Giang Yến Từ, không biết phải làm gì, cứ như vậy nhìn một đám con trai chơi đến tơi bời tan tác.
Cho dù trong đầu là một mớ hỗn độn nhưng cô đếm rất rõ, trong cuộc thi đấu này, Giang Yến Từ ném vào rổ tổng cộng năm mươi lần.
Năm mươi lần…
Không đúng, sao cô lại đếm rõ ràng đến như vậy?
Cuộc thi đấu kết thúc.
Người con trai lúc nãy bắt chuyện với Diệp Tri Chi chạy mất rồi.
Giang Yến Từ nhận lấy khăn mặt của người bạn đưa qua, anh lau mồ hôi rồi đi về phía Diệp Tri Chi.
Diệp Tri Chi ôm chặt lấy cặp sách rồi tùy tiện lấy một món đồ, cô căng thẳng duỗi thẳng lưng.
Giang Yến Từ ngồi xuống bên cạnh cô, rất thuận tay mà cầm lấy món đồ trên tay cô… Lúc này Diệp Tri Chi mới phát hiện, món đồ cô tùy tiện cầm trong sự hoảng loạn là chai nước khoáng mà người con trai mặc áo ba lỗ đưa cho cô.
Cô lên tiếng: "Nước này…"
"Cảm ơn." Giang Yến Từ lại không chút khách sáo, anh mở nắp chai nước khoáng ra rồi uống vào.
Tên này lại muốn làm cái gì?
Lúc này, Thịnh Dĩ Nhan vẫn chưa trở về.
Diệp Tri Chi nhìn xung quanh một cái, lại nhìn trộm anh một cái, ôm chặt lấy cái cặp sách trong lòng, có chút đứng ngồi không yên: "Anh…"
Thế mà lại nghe Giang Yến Từ nói: "Nói ra thì lần trước em hất coca đầy người tôi, có phải là nên đền cho tôi một bộ quần áo không?"