Sáng sớm hôm sau, tôi lấy đồ cho mẹ và bé đã mua, lên xe của Tống Nghiên, đi chăm sóc tình nhân đang ở cữ của anh ấy.
Đi tới cửa phòng bệnh, Tống Nghiên bỗng dừng lại: "Cô vào trước đi, một lát nữa tôi quay lại".
Tôi gật đầu, đi vào một mình.
Trong phòng bệnh có một cô gái đang ngủ.
Cô ấy khoảng , tuổi, da trắng phát sáng, hẳn là cô gái lần trước tôi vô tình gặp ở trung tâm mua sắm.
Tôi đặt những thứ trên tay xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn đánh thức cô ấy.
Cô gái từ từ ngồi dậy:
"Sao em lại tới đây, Tống Nghiên đâu?"
Lòng tôi chua xót, sao có thể gọi tôi là em nhuần nhuyễn đến thế.
Quả nhiên, đàn ông có tiền có thể khiến phụ nữ buông bỏ thù hằn, không ngần ngại gọi nhau hai tiếng chị em.
"Chào chị ạ". Tôi lễ phép chào hỏi, bắt đầu rót nước nóng cho cô ấy: "Tống Nghiên nói lát nữa sẽ quay lại, việc chăm sóc chị cứ để em lo".
"Đừng đừng đừng, em đặt ở đây đi, em là khách, sao có thể để em chăm sóc chị được?"
"Không sao đâu chị". Tôi cười chua chát, bắt đầu làm việc.
Được, cứ coi như mình đang làm bảo mẫu đi.
Mỗi tháng hai mươi vạn lận, lỗ làm sao được.
Đang làm việc hăng say thì có một người đàn ông lạ mặt bước vào.
Người đàn ông sau khi bước vào liền đi thẳng đến chỗ cô gái trên giường bệnh, ngồi bên cạnh cô ấy, hôn nhẹ lên trán cô ấy: "Sao rồi? Em còn khó chịu không?".
Cô gái hôn lên má anh: "Cưng à, em không khó chịu xíu nào".
Tôi nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.
Tứ giác tình yêu?
Ủa rồi ai cắm sừng ai?
Đây là thế giới của kẻ có tiền ư?
Tốt xấu gì tôi cũng phải chịu trách nhiệm một tí.
Tôi đứng đó không dám lên tiếng.
Lúc này, Tống Nghiên mới mang một đống sản phẩm dinh dưỡng vào.
Hai người trên giường vẫn dựa sát vào nhau.
Lòng tôi có chút kích động.
Tới rồi tới rồi, cuối cùng chiếc sừng là của ai, đáp án sắp được hé lộ.
Không ngờ người đàn ông trên giường mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng chào hỏi.
"Tống Nghiên đến rồi."
Cô gái cất tiếng quở trách: "Em cũng thật là, để cho em dâu đến đây một mình, còn mình thì chạy mất".
"Không phải em tới rồi sao, còn nữa, cô ấy muốn chăm chị lúc ở cữ, em không cản nổi."
Tôi thật ngớ ngẩn.
Lúc này Tống Nghiên mới giới thiệu với tôi:
"Đây là chị họ bên đằng ngoại của anh, đây là chồng của chị họ anh."
Tôi: "...".
Vãi!!
Chạng vạng, Tống Nghiên đưa tôi về.
Vừa về đến nhà, tôi đã tương quyền vào ngực anh: "Anh chơi em?".
"Đau...". Tống Nghiên xoa ngực: "Tôi chơi cô lúc nào, không phải cô muốn chăm người ở cữ sao, tôi đưa cô đến rồi đó, có vấn đề gì sao?".
"Anh thừa biết em tưởng là của anh mà..."
"Cái gì của tôi cơ?". Tống Nghiên cụp mắt, véo eo tôi, kéo tôi đi về phía trước: "Bạn gái à? Bạn gái tôi không phải là cô sao?".
"Anh biết em hiểu lầm, vì sao không giải thích?"
"Vu Tư Tư cô có tấm lượng bao dung độ lượng hơn cả Bồ Tát, đến chuyện chăm bồ nhí lúc ở cữ còn đồng ý thì cô có thể hiểu lầm cái gì? Còn nữa, khi tôi đi tìm cô giải thích, chẳng phải cô đã có đàn anh rồi sao?"
"... Quên đi, anh là ông chủ, em không thèm so đo với anh". Tôi tức giận đẩy anh ra.
Tống Nghiên giữ chặt cổ tay tôi, kéo tôi về bên cạnh.
"Vu Tư Tư, tôi không muốn làm ông chủ của cô."
"Anh định sa thải em?"
"Tôi cho cô cả gia tài, đổi lấy một tờ giấy đăng ký kết hôn, được không?"
"Tưởng bở vừa thôi, một học sinh như anh có thể có bao nhiêu tài sản chứ?"
Tôi thẳng thắn nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
Tống Nghiên bị chọc cười: "Dù mỗi tháng hai mươi vạn, tôi cũng có thể làm ông chủ của cô thêm hai mươi đến ba mươi năm nữa. Sao? Cô kén chọn thế à?".
Nghĩ đến vô số số trong sổ tiết kiệm, tôi nuốt nước bọt.
Nhưng mà vẫn kịp phanh lại.
"Vậy cũng không được, còn quá sớm, em vẫn chưa tốt nghiệp, cũng chưa đi làm. Nói không chừng sau này em sẽ có nhiều tiền hơn anh, cũng có thể thuê một sinh viên đại học làm bạn trai với giá hai mươi vạn một tháng."
"Cô đừng nghĩ nữa". Tống Nghiên cúi đầu áp lên trán tôi, ánh mắt anh sâu thăm thẳm: "Vậy tôi muốn danh phận bạn trai".
Như bị ánh mắt sâu thẳm của anh thiêu đốt, tôi khó chịu ngoảnh mặt đi: "Anh không phải bạn trai em rồi sao?".
"Không phải trên danh nghĩa". Tống Nghiên tiến lại gần, môi lướt qua chóp mũi tôi: "Muốn theo đúng nghĩa của nó, ví dụ như này..."
Cái chạm ấm áp ấy khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Không biết bao lâu, tôi mới tìm lại lý trí.
"Tống Nghiên, anh không ghét em vì em hám làm giàu sao?"
"Ước gì cô hám làm giàu thêm một chút, như thế thì khi tôi cho cô cả gia tài để đổi lấy một tờ giấy đăng ký kết hôn, cô sẽ không từ chối."
"Vậy chúng ta... thử trước xem?"
Tống Nghiên nhếch môi: "Được, thế chúng ta tiếp tục".
"Ừm..."