Tôi và Tống Nghiên ngày càng trở nên thân thiết.
Thỉnh thoảng anh sẽ dậy sớm rồi đợi tôi ở dưới lầu.
Tôi khổ luyện kỹ năng trang điểm. Một hôm, tôi cố tình dậy sớm trang điểm nhẹ, mái tóc đen xoăn buông xõa trên vai, khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi.
Vừa xuống lầu, tôi đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng dưới gốc cây bạch quả.
"Chồng ơi, buổi sáng tốt lành". Tôi chủ động chào hỏi.
Tống Nghiên tùy ý ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tôi, động tác đang hút thuốc của anh khẽ dừng lại. Anh nhìn chằm chằm tôi trong hai giây, sau đó dập điếu thuốc đi và tiến lên vài bước.
"Đẹp không?". Tôi chủ động quay một vòng để anh ngắm.
Anh nhếch môi, kiên nhẫn nhìn tôi trình diễn xong: "Đẹp, sao hôm nay lại cố tình trang điểm?".
"Sau này, ngày nào em cũng sẽ trang điểm". Tôi chủ động ôm tay anh.
Cánh tay Tống Nghiên nhất thời cứng đờ, lúng túng quay mặt đi: "Cô có trang điểm hay không đều rất xinh đẹp".
Anh vừa nói xong, chuông điện thoại liền reo lên.
Tống Nghiên cúi đầu nhìn, có chút miễn cưỡng nhận điện thoại.
"Có chuyện gì?"
"Cục cưng Nghiên Nghiên."
Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, dịu dàng đến mức sắp bật khóc.
Không biết có phải đã bấm nhầm loa ngoài hay không, nhưng âm thanh rất rõ.
Trường hợp hơi khó xử nên tôi quyết định cho họ chút không gian riêng tư.
"Em lên lầu lấy cái này."
Nói xong, tôi chạy về ký túc xá nhanh như chớp, vừa kịp lấy bản hợp đồng mà Huyên Huyên đã soạn cho tôi. Sau đó, tôi lặng lẽ quan sát từ cửa sổ hành lang, đợi anh gọi điện xong mới đi ra ngoài.
Tống Nghiên đột nhiên tâm trạng không tốt, vẻ mặt u ám, cả chặng đường đi chẳng nói câu nào.
Sau đó tôi nhận ra rằng, có vẻ như vừa rồi tôi không nên nói.
Có phải tại em gái đó không hiểu chuyện, cô ấy nghe thấy giọng của nữ liền hiểu lầm, sau đó cãi nhau với anh ấy.
Tôi hơi nóng ruột, thậm chí còn muốn tự mình dạy anh hai chiêu.
Nói tôi là bạn học, nói tôi là chị gái hoặc em gái, đều được mà.
Mấy cái lý do vớ vẩn như này không bịa ra được à?
Lúc đến lớp, Tống Nghiên cũng ngồi im chẳng nói chẳng rằng.
Tôi ngồi bên cạnh mà lo lắng giùm.
Còn chờ gì nữa, lấy điện thoại ra, dỗ nhanh lên.
Một tiết trôi qua, tôi đứng ngồi không yên.
Tống Nghiên rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Cô ngồi ở đó vặn vẹo cái gì?".
"A ha ha". Tôi gượng cười: "Quần áo mới em mặc không quen".
Anh nhìn tôi chằm chằm hai giây, sau đó đột nhiên nhích lại gần: "Vừa rồi có một người phụ nữ gọi điện thoại cho tôi, cô không biết ghen sao? Cô thật sự coi tôi như một cái máy rút tiền không có tình cảm đấy à?".
Nói thật nhé, tôi không hề ăn giấm.
Chỉ bằng hai mươi vạn này, tôi có thể nhìn thấy sa mạc Sahara trong mắt mình.
Tuy nhiên, nếu là các cặp đôi đang yêu nhau, chắc sẽ ghen.
"Đương nhiên là ghen rồi". Tôi dõng dạc.
"Vậy cô thử ăn giấm cho tôi xem."
Tôi giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực Tống Nghiên: "Tên đàn ông xấu xa này, sao anh lại làm thế với em, em yêu anh nhiều như vậy mà anh còn khoác tay cô gái khác đi dạo phố, thậm chí còn nói chuyện điện thoại trước mặt em".
Tôi lật qua lật lại cái túi rồi nói tiếp: "Lần sau bé cưng đừng làm thế nữa, phạt anh phải ký hợp đồng này".
Chờ tôi đưa hợp đồng qua, Tống Nghiên hoàn toàn chết lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại, xoẹt xoẹt vài nét ký hợp đồng.
"Đúng là cô, Vu Tư Tư."
Tống nghiên giận rồi.
Anh ấy không cần tôi đi học cùng, cũng không trả lời tin nhắn.
Còn nhiều lần sánh vai với những cô gái khác tản bộ ở trường.
Không biết xui xẻo sao, toàn bị tôi bắt được.
Khiến cho tôi lúc nào cũng phải mang mũ, khẩu trang và kính râm theo, chỉ cần đụng mặt tôi liền nhanh chóng trang bị đầy đủ võ trang trốn đi, giả mù đến cùng.
Huyên Huyên và Trần Giai Giai được tôi đưa đi trốn mỗi ngày, một thời gian sau, ký túc xá của chúng tôi giống như một đội du kích, mắt dõi sáu hướng, tai nghe tám phương.
Tôi đã trầm tư suy nghĩ trong nhiều ngày, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào để dỗ anh ấy.
Tặng hoa hồng? Đặt tình yêu ở dưới lầu? Viết thư xin lỗi?
Tôi không tìm được cách nên đã gửi tin nhắn WeChat cho Tống Nghiên, hẹn anh ấy nói chuyện.
Dỗ được thì dỗ, không dỗ được thì tôi từ chức.
Dù sao tiền cũng kiếm đủ rồi, tôi không thể đánh du kích nổi nữa.
Màn đêm buông xuống, Tống Nghiên mới trả lời.
Anh ấy đã gửi định vị, đó là một quán bar nào đó.