Hàng xóm Amy phải đi chào hỏi không nhiều lắm. Ngay từ đầu cô đã nói rõ với những vệ sĩ đi theo mình, có thể bí mật bảo vệ nhưng không được đến gần trong vòng mười mét, có thể ở trọ cùng ngôi nhà với cô nhưng không được cùng tầng, cho nên Amy tin rằng, nhà trọ mà cô đang ở này, trừ những căn hộ cùng tầng với mình, tầng trên tầng dưới đều đã đổi chủ.
Mà hàng xóm cùng tầng với cô cũng chỉ có một, hôm nay mới chuyển đến – chủ nhà trọ đã sớm nói cho cô biết – cho nên cô mới chuẩn bị đi chào hỏi người nọ, ah, buổi chiều ba giờ rồi, nhà hàng xóm hẳn đã chuyển đến.
Đi đôi giày da nhỏ, cầm theo chút quà chào hỏi, Amy mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy trước cửa phòng đối diện một người cao to xách chiếc vali màu vàng bằng da cũ kỹ đang mở cửa.
“Xin chào, xin hỏi anh là người mới đến thuê phòng ở đây phải không?”
Clark Kent vừa mới ở nhật báo Hành tinh trở về, tâm trạng không mấy vui vẻ, tuy rằng chủ biên Nhật báo Hành tinh Perry White tỏ ra khá lịch sự, nhưng ông ta vẫn từ chối không nhận anh vào làm. Việc này khiến cho ý muốn vào Nhật báo Hành tinh trở thành phóng viên của Clark trở nên khó khăn, nhất là anh vừa đến Metropolis, khoản tiền tiết kiệm đã hao đi không ít trong chuyến đi, Clark lại không muốn bố mẹ phải lo lắng.
Clark vừa mở cửa, đang nghĩ nên nói với bố mẹ thế nào trong điện thoại để họ khỏi lo, chợt nghe thấy tiếng hỏi phía sau, theo phản xạ anh xoay người nhìn lại.
Trong hành lang nhỏ hẹp hơi u ám, một cô gái xinh xắn đáng yêu giống như búp bê đang đứng, khiến Clark nhớ đến búp bê Barbi yêu thích của các bé gái học cùng lớp thời tiểu học của mình.
Cô gái này rất đặc biệt, cử chỉ của cô lộ ra sự tao nhã cao quý không có ở người thường, khiến Clark liên tưởng đến công chúa xinh đẹp thường có trong truyện cổ tích, làm người ta khát vọng mà không thể có được, nhưng nụ cười của cô lại thật dịu dàng, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng trong suốt đang nhìn anh khiến anh bất giác nhớ đến mẹ. (tác giả tiết lộ: ánh sáng này gọi là “tình thương của mẹ”, sát chiêu của Trương Dung dùng để đối phó với bọn trẻ, tuy rằng cô rất yêu trẻ con nhưng không thể phủ nhận rằng bọn chúng khá là khó hòa hợp).
Cho đến khi cô gái đã không còn cười, mặt nghi hoặc nhìn anh, Clark mới phục hồi tinh thần lại, có chút lúng túng, trời mới biết anh đã bao lâu không có loại cảm giác thế này. Anh gật đầu đáp:
“À vâng, tôi là Clark Kent, còn cô?”
Vừa dứt lời, Clark liền thấy cô gái trước mặt tỏ ra kinh ngạc.
Clark Kent? Amy cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, cái tên này đối với cô quen thuộc đến cỡ nào?
Clark Kent– Siêu nhân, là siêu anh hùng mà Trương Dung khi còn nhỏ cực kỳ yêu thích. Một tháng trước ở thế kỷ hai mươi mốt, cô còn bởi một bài hát “Siêu nhân X Batman, chúng ta đều biết~ ” (ý gì đây?? = =) mà mỗi ngày đều xem lại phim truyền hình ‘Những cuộc phiêu lưu mới của Siêu nhân’ của Mỹ những năm , vừa xem vừa gõ máy tính viết chuyện về hắn và các siêu anh hùng.
Mà bây giờ, tên này lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, có thể sao?
Amy mở to hai mắt cẩn thận nhìn Clark trước mặt, tóc đen mắt lam, cặp kính đen to oành trên mặt gần như chắn hết cả gương mặt đẹp trai. Anh ta rất cao, khoảng thước tấc Anh ( feet inchs – ,m) – Amy cảm thấy mình đứng trước anh ta càng giống như một đứa trẻ – anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm cũ dài nhưng vẫn không che giấu được vóc dáng cao lớn của mình.
Càng nhìn càng giống…
“Cô gái? Cô gái?..”
Thấy đối phương ngẩn người nhìn mình chằm chằm, Clark giơ tay quơ quơ trước mắt cô.
Amy hồi phục lại tinh thần, được nuôi dạy trong gia đình quý tộc nhiều năm, cô trước tiên tỏ vẻ xin lỗi:
“A, xin lỗi, tôi hơi phân tâm.”
Nói xong, cô liền rầu rĩ nắm tay trước miệng, phân tâm trước mặt người khác chẳng phải hành vi lịch sự gì cho cam, cô hơi đỏ mặt, tự giới thiệu:
“Xin chào anh Kent, tôi là Amelia Lee, anh có thể gọi tôi là Amy, tôi ở ngay căn hộ bên cạnh.” Cô chỉ tay vào cánh cửa sau lưng mình, “Tôi cũng vậy, mới dọn đến đây từ mấy hôm trước, nghe chủ ngôi nhà này cho biết hôm nay sẽ có người mới chuyển đến, tôi nghĩ nên đi chào hỏi một chút, xin hỏi có làm phiền anh không?”
Amy cố nhịn phấn khích, cố làm cho mình nhìn trông không tỏ ra ….điên cuồng, dù sao đối phương có thể là (một trong số) thần tượng của cô – uhm, cô có rất nhiều thời gian để từ từ kiểm tra điều này.
Đối với nhiệt tình của Amy, Clark khá ngạc nhiên, anh cứ nghĩ việc thế này chỉ có thể xảy ra ở thị trấn quê mình mà không phải thành phố lớn phồn hoa nhưng lạnh lùng, điều này khiến tâm trạng đang chán nản trở nên tốt hơn không ít: “À, đương nhiên không, tôi rất vui vì có một hàng xóm đáng yêu như cô.”
Đối phương có thể là thần tượng của mình, Amy theo bản năng cầm váy làm một động tác cúi chào nhỏ: “Cám ơn lời khen của anh, vậy xin hỏi tôi có thể mời anh dự bữa trà chiều không? Ban đầu tôi định tặng anh ít bánh nướng để uống trà, nhưng có lẽ phòng anh còn chưa được thu dọn?” Amy nói đến món quà trong tay, lại nhìn vali bên cạnh Clark.
“Tôi nghĩ tôi không nên từ chối lời mời của một cô gái!” Clark cười cười, cầm lấy tay cô và đặt lên đó một nụ hôn. Từ khi đặt chân đến Metroplis, cô gái đáng yêu này là người đầu tiên tỏ ra thân thiện với anh, ấn tượng của anh về cô rất tốt.
Amy nhìn anh hôn tay mình, không kìm được mặt lại đỏ lên, “Vậy anh Kent nghỉ ngơi trước đi, nửa giờ sau có thể sang chỗ tôi chứ?”
“Tôi rất hân hạnh, cô có thể gọi tôi là Clark.”
“Được, Clark, gặp sau nhé.”
Amy lại cầm váy hơi nhún mình, xoay người về phòng chuẩn bị.
“Gặp sau.”
Trở lại phòng, Amy cầm điện thoại, vốn định nhờ mấy vệ sĩ giúp chuẩn bị một tiệc trà chiều thịnh soạn, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại đặt điện thoại xuống, vào phòng bếp nhỏ của căn hộ, tự tay làm.
Amy trước đây có tay nghề nấu ăn không tồi, cô rất thích nấu nướng, hưởng thụ sự khoái khẩu khi nếm một món ăn ngon, cho nên khi vào đại học liền chọn ngay ngành dinh dưỡng học – tuy rằng cô thích làm đầu bếp hơn, nhưng người nhà tuyệt đối không cho phép cô chọn nghề này, hoàng gia sẽ bị bêu xấu. Mà Amy hiện tại, vì cần thiết cho viết văn, cô từng xem qua không ít thực đơn, cũng giúp ích nhiều cho tay nghề càng thêm tiến bộ.
Vì không có chuẩn bị tốt, bữa trà chiều của Amy không có nhiều món, một bình hồng trà nóng thơm ngát, hai chiếc bánh ngọt nhỏ mua buổi sáng, một phần bánh nướng cô định mang làm quà, cùng với bánh sanwich thịt hun khói còn lại trong tủ lạnh.
Về phần những đồ dùng cho bữa trà chiều, Amy là một quý tộc Anh đích thực, nơi của cô làm sao có thể thiếu đồ dùng cho một tiệc trà?
Trải lên chiếc bàn duy nhất trong phòng một chiếc khăn sạch sẽ có thêu những bông hoa nhỏ, Amy sắp đặt mọi thứ xong xuôi, chỉnh lại một chút, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Thời gian vừa đủ.” Amy mỉm cười, sửa sang lại mình một chút, đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa, Clark đã thay chiếc áo khoác cũ của mình bằng một chiếc vest mới, nhìn cô tươi cười, lại nhìn chiếc bàn đằng sau: “Xin chào, tôi nghĩ là tôi đến đúng giờ.”
Amy nở nụ cười ngọt ngào, mời anh vào: “Vâng, anh đến rất đúng giờ, mời vào.”
“Mọi thứ đều là cô chuẩn bị? Trông thật tuyệt!” Clark ngồi vào một chiếc ghế, nhìn Amy rót trà cho mình.
“Cám ơn, kỳ thật còn có thể tốt hơn, nhưng hôm nay đột ngột mời anh nên chưa có thời gian chuẩn bị gì nhiều.” Amy rót trà đưa cho Clark, lấy bánh sanwich trong chỗ điểm tâm ra đặt vào một chiếc đĩa nhỏ đặt trước mặt anh.
“Như thế này đã là rất tuyệt rồi, tôi cá cô nhất định là người Anh, chỉ có nơi đó mọi người mới tổ chức một buổi tiệc trà chiều thịnh soạn.” Clark nhận lấy chén đĩa, nói cảm ơn.
“Chính xác thì tôi là người mang hai dòng máu Trung và Anh.” Amy ngồi xuống ghế đối diện.
“Cho nên nên trông cô rất….đặc biệt.” Clark cắn một miếng sanwich, mắt sáng lên: “Ngon thật.”
“Thật vui vì anh thích nó. Tôi rất tự hào vì mình mang hai dòng máu của hai đất nước.” Amy nhẹ gật đầu, biểu hiện ra một khí chất cao quý tao nhã.
“Vậy sao cô lại đến Metropolis? Chẳng phải ở đó các cô đều không thích nước Mĩ này sao?” Chính xác mà nói, cơ hồ tất cả mọi người Anh đều cho rằng Mĩ là một đất nước thô lỗ.
“Có lẽ tôi là ngoại lệ chăng.” Amy mỉm cười, tuy rằng cô không thích nước Mĩ lắm, nhưng cũng không phải là ghét.
“Cô chỉ có một mình? Ý tôi là.. cha mẹ cô sao lại cho phép một mình cô đi đến đây?” Clark phát hiện, tựa hồ như có một sức mạnh bí ẩn dẫn dắt khiến anh không thể không tìm hiểu về cô gái trước mắt, dù hai người vừa mới quen nhau.
“Cha mẹ tôi đã qua đời.” Amy nói với chính mình không cần quá thương tâm, nhưng trong nụ cười của cô vẫn trông thấy vẻ đau lòng.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi…” Nhìn Amy cười chua xót, Clark lúng túng.
“Không sao.” Amy nhấp một ngụm trà để trầm tĩnh lại, “Còn nữa, tôi đã mười chín tuổi, không cần người giám hộ vẫn có thể sống tốt.”
“Mười chín tuổi?” Clark không tin, “Trông cô giống như một học sinh trung học.” Người phương Tây thường trưởng thành rất sớm.
“À, tôi đã học đại học năm thứ hai rồi.” Amy không phục, tuy rằng đây không phải lần đầu có người nói cô như vậy, nhưng vẫn không thể nào vui nổi.
Về việc này, Clark cũng chỉ có thể thở dài: “Người phương Đông hình như không có tuổi.”
“Đừng nói đến tôi, nói về anh đi. Tại sao anh lại đến Metropolis?” Amy chuyển đề tài, bắt đầu thử xem anh ta rốt cuộc có phải là siêu nhân hay không.
“Mục tiêu của tôi là trở thành một phóng viên xuất sắc, cho nên tôi đến đây.” Clark nhún vai, đáp.
“Đến… Nhật báo Hành tinh xin việc?” Amy hỏi.
“Ồ vâng, sáng nay tôi đã đến đó, đáng tiếc là không được nhận, họ nói rằng cách viết của tôi quá nhàm chán.” Clark tiếc nuối thở dài, nói ra xong cảm giác tâm trạng khá hơn nhiều.
“Tin tôi đi, không nhận anh vào là tổn thất của họ.” Amy nháy mắt cười khẽ, nhờ việc này cô đã khẳng định được, người trước mắt quả thật là Siêu nhân trong trí nhớ của mình rồi.
“Cám ơn cô đã an ủi, tôi đã thấy khá hơn nhiều.” Clark cười nói.
“Không phải an ủi, tôi thật sự nghĩ vậy, tôi nhìn người chuẩn lắm.”
“Ah, tôi tin, nếu không cô sẽ không mời một người vừa gặp lần đầu về nhà làm khách, tuy rằng người đó chính là tôi.”
“Clark, tôi phát hiện ra một điều, da mặt anh thật sự rất dày.” Amy trêu chọc, “Nào có ai tự khen mình là người tốt đâu.”
“Tôi quả thật là người tốt, hàng thật giá thật đấy.” Clark thành khẩn nói.
“Tôi tin.” Amy rót thêm trà cho anh, “Tôi đã nói rồi, tôi nhìn người rất chính xác mà.” Không chính xác cũng không sao, những người tầng trên tầng dưới đều sẽ kiểm tra kỹ đến tậm tám đời, “ Mà này, khi xem tin tức ban sáng tôi thấy có tin chính phủ ngày mai sẽ phá bỏ nhà hát số , có lẽ anh nên đến đó xem có gì có thể viết được không.”
“Cám ơn, tôi sẽ đến đó xem.” Clark nhớ đến trước đó Perry White chủ biên Nhật báo Hành tinh có nhắc đến nơi này, anh cũng đang tính ngày mai đến đó xem thế nào.
Hai người trò chuyện vui vẻ, không khí vô cùng hòa hợp, khiến Clark sau khi về phòng gọi điện về cho bố mẹ vẫn giữ được tâm trạng rất tốt.