Lần đầu gặp mặt, người lớn hai bên đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, tuy rằng Nữ hoàng chưa từng muốn Amy cưới một người dân thường, nhưng trường hợp của bố mẹ Amy còn đó, bà cũng không có gì để phản đối. Hơn nữa Martha mẹ chồng tương lai của Amy (tuy rằng hơi rối loạn thứ bậc, nhưng hai bà quyết định kết bạn với nhau, dù sao Martha cũng chỉ ít hơn Nữ hoàng vài tuổi), khiến bà rất quý mến, có cảm giác cùng chung chí hướng, hai người thậm chí còn trao đổi số điện thoại riêng để sau này tiện liên lạc. Nữ hoàng còn cố ý nói cho Martha, khi nào mình bận, khi nào thì rảnh rỗi.
Amy nghĩ thầm, chờ vài năm nữa internet phát triển, Facebook hay Gmail xuất hiện phổ cập, hai người có lẽ sẽ đổi thành trò chuyện qua video cũng nên.
Mà hai người quay trở về từ nhà thi đấu lại khiến Amy có phần bất ngờ. Trên người Clark không có thương tích gì, Amy cũng không cho rằng anh trai lại dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy.
“Hai người đi làm gì thế?” Trên đường trở về, Amy kéo Clark lặng lẽ hỏi.
Clark nhìn Gloucester ngồi phía trước, cũng nhỏ giọng trả lời: “Anh trai em mời anh cùng luyện đấu kiếm một ván, sau đó nói chuyện với anh một chút.” Kỳ thật là cảnh cáo anh vài chuyện như không được đối xử không tốt với Amy vv..
“Wa, anh ấy không bắt anh phải quyết đấu tay không à?” Amy cảm thấy như vậy mới đúng phong cách của anh trai chứ.
“Không có.” Clark đẩy đẩy kính mắt, anh nghĩ Gloucester có lẽ không muốn mình bị thương bây giờ vì sẽ khiến Amy mất mặt ở dạ tiệc Noel sắp tới, có điều bị kiếm nhọn đâm vào cũng rất đau, tuy rằng đầu kiếm có bao sẽ không làm cơ thể bị thương.
“Vậy là tốt rồi.” Amy thở phào nhẹ nhõm. Hai bên đều là những người quan trọng nhất của cô, cô không nỡ để cho bên nào bị thương cả.
Tình hình lần trước không tính, thỉnh thoảng cũng phải cho phép cô xấu xa một chút chứ?
Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho dạ tiệc Noel sắp tới. Khi gặp mặt lần đầu, Nữ hoàng đã đích thân mời vợ chồng nhà Kent tham gia, đối với bất kỳ ai cũng là một vinh hạnh vô cùng.
Lễ phục dạ tiệc nhanh chóng được quyết định, vì làm lễ phục cho bọn họ chính là các thợ may chuyên dụng của gia tộc Richmond, cho nên bọn họ không cần lo về vấn đề này, có điều phải học tập nhiều về mặt lễ nghi, ngoài lễ nghi yết kiến dùng cho trường hợp chính thức còn có lễ nghi xã giao, lễ nghi ăn uống… một chút cũng không thể qua loa, chỉ cần thất thố chút thôi sẽ bị người ta chê cười.
Ngay cả Amy cũng theo học tập những việc lâu cô chưa đụng chạm tới này, mặc dù có chút mới lạ, nhưng thành quả vẫn khiến người khác vừa lòng.
“Amy, váy cưới của con đã làm xong rồi, mau tới xem thử.” Hôm đó, Martha hưng phấn tìm được Amy đang ở trong nhà kính uống trà phơi nắng, kéo cô đi xem áo cười mới may xong.
Amy cũng có chút tò mò, tuy rằng hình thức áo cưới là cô đề xuất, nhưng sẽ làm thành cái dạng gì, cô cũng không biết.
Rất nhanh, Amy liền thấy rõ chiếc váy cưới cô sắp mặc trong hôn lễ của mình, hiện giờ đang mặc trên hình nộm model.
Váy cưới chỉ thuần một màu trắng, cổ áo khoét sâu hình chữ V làm hiện rõ bộ ngực căng đầy, thiết kế vòng eo cao, đuôi váy dài, khiến đường nét thân thể càng thêm nổi bật, những đóa hoa hồng trắng giống nhau bằng tơ tằm đính trên vai trái, đóa hoa được tạo thành từ nếp uốn gợn bồng bềnh kéo dài từ sau thắt lưng xuống bên hông trái khiến chiếc váy cưới càng thêm sắc màu mộng ảo.
“Đẹp quá!” Amy nhìn một cái đã cảm thấy thích bộ váy cưới này, kiểu váy cô từng nhìn thấy một lần giờ được thay đổi thành như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy cao quý ưu nhã vô cùng.
“Mau thử xem đi.” Martha cổ vũ.
“Dạ.” Ngay cả Amy cũng thấy có chút vội vã.
Nhận lấy váy cưới từ tay thợ may, Amy đi vào phòng thay đồ, dưới sự trợ giúp của Martha mặc vào chiếc váy đẹp mà không dễ mặc.
“Đẹp quá đi mất!” Nhìn Amy đã thay váy cưới, cho dù có là phụ nữ, Martha cũng không nhịn được mà kêu lên.
Amy nhìn chính mình trong gương, tuy rằng chiếc váy cưới này không hoa lệ như lễ phục trước nay cô từng mặc, nhưng sự cao quý thần thánh toát ra những lễ phục khác không thể so sánh nổi, đây chẳng lẽ là lý do mà tất cả mọi người đều cho rằng khoảnh khắc mỗi cô gái trở thành cô dâu là thời gian đẹp nhất trong đời?
Không biết Clark nhìn thấy cô như thế này, sẽ như thế nào nhỉ? Không nhịn được, trong lòng Amy chợt thêm chút chờ mong cùng e lệ.
Martha tựa hồ như nhìn thấu cõi lòng cô, cười nói: “Clark ở bên kia thử lễ phục, để mẹ gọi nó đến.” Nói xong liền ra ngoài.
“Tiểu thư Amy, cô còn cảm thấy có chỗ nào cần phải sửa lại không?” Bác thợ may già sai thợ học việc đem găng tay dài màu trắng cùng bộ cho Amy, vừa hỏi vừa giúp cô điều chỉnh vài chi tiết nhỏ.
Amy cầm lấy găng tay, một tay sờ sờ bụng mình: “Chỗ này nới lỏng ra một chút được không?” Tuy rằng bây giờ bụng cô còn chưa rõ, nhưng eo váy chặt quá cũng bó buộc.
Bác thợ may già hiểu rõ, nhìn bụng cô, gật đầu: “Được, còn có gì nữa không?”
Amy đeo găng tay, lắc đầu: “Còn lại đều rất hoàn mỹ, thật sự cám ơn ông, ông Bernardine.”
Bác thợ may giá được gọi là ông Bernardine mỉm cười, “Hẳn là vậy. Còn khăn sa trùm đầu thì còn phải đợi vương miện công chúa làm xong mới có thể điều chỉnh, cho nên bây giờ chưa thể cho cô mang thử, có lẽ còn phải chờ mấy ngày nữa.”
“Như thế này cũng đã rất tốt rồi.” Amy cười kéo vạt váy cưới trên người, vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp.
Bernardine đột nhiên cảm than: “Thời gian trôi nhanh quá, năm đó cũng là tôi may váy cưới cho mẹ cô, giờ rốt cuộc đến lượt cô rồi. Không biết tương lai tôi còn có cơ hội phục vụ cho người thừa kế gia tộc Richmond không nữa.” Qua tuổi lục tuần, bác cũng đã già.
“Sẽ có cơ hội, cháu tin là vậy.” Amy cẩn thận gật đầu, trong lòng thầm cảm ơn người thợ may già đã cả đời phục vụ cho gia tộc Richmond này.
“Hy vọng được như lời cô nói.” Bernardine mỉm cười, bác vẫn rất thích vị tiểu thư vừa đáng yêu vừa xinh đẹp này, có thể nhìn thấy cô kết hôn đã là may mắn rồi.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Clark mặc áo đuôi tôm màu đen đi vào, bộ đồ đơn giản bó sát tôn lên dáng người tuyệt đẹp, khiến anh trông càng thêm cao lớn anh tuấn, thu hút vô cùng.
Mà lúc này Clark cũng bị chính cô dâu tương lai của mình quyến rũ, cô gái nhỏ đứng trên bục cao mặc váy cưới trắng tinh khôi, ít đi khí chất thân thiện của cô em gái nhà bên, nhiều thêm phần cao quý thần thánh, cho đến giờ khắc này, Clark mới chính thức ý thức rõ ràng rằng người anh sắp cưới là một nàng công chúa.
Một nàng công chúa trẻ tuổi xinh đẹp vô cùng.
Bernardine nhìn đôi nam nữ trước mắt, một người e lệ một người nhìn đến mở to mắt, cười trêu chọc, sau đó mang theo thợ học việc ra ngoài, còn rất quan tâm giúp bọn họ đóng cửa lại.
“Em thật đẹp.” Clark giống như bị ma làm, đi tới trước mặt Amy khẽ nói.
“Cám ơn anh, trông anh cũng rất tuyệt, có điều hình như đây không phải lễ phục kết hôn.” Amy nghi hoặc, cô nhớ rõ lễ phục của Clark cũng màu trắng giống như của mình.
“Là lễ phục cho dạ tiệc Noel đêm nay. Lễ phục kết hôn phải đợt lát nữa mới thử, nếu không có vấn đề gì, ngày mai chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.” Clark vươn tay, đỡ Amy từ trên bục cao xuống.
Vạt váy cưới thật dài trên mặt đất, Amy hơi lo lắng liệu có bị dơ không, cũng may trên mặt đất trải thảm Ba Tư rất dày, hơn nữa ngày nào cũng có người dọn dẹp, rất sạch sẽ. “Nhanh như vậy sao?”
“Không nhanh đâu, chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ rồi, hơn nữa anh muốn cưới em thật nhanh.” Trong khoảnh khắc Amy bước xuống bục, Clark thoáng thấy cô không đi giày, anh cúi xuống lấy một đôi giày da đế bằng màu trắng ở bên cạnh, luồn vào chân cô.
Amy dựa vào bờ vai anh, để mặc anh đi giày cho mình, “Nhưng giờ ở bên ngoài rất lạnh.”
“Ngày mai thời tiết rất tốt, hơn nữa chúng ta chụp ảnh trong nhà, còn cảnh bên ngoài có thể để sau này chụp cũng được.” Kỳ thực Clark rất muốn đưa Amy bay đến một nơi ấm áp để chụp ảnh cưới, đáng tiếc nhân viên đi cùng không thể cùng bay theo được, chỉ có thể đi máy bay, hơn nữa anh lo thân thể Amy không chịu nổi.
Vì vậy, ngay cả thời gian tuần trăng mật sau đó anh cũng phải giảm bớt, tuy rằng không liên quan gì đến ngày nghỉ tổng biên tập cho phép.
Amy nghĩ ngơi, đề nghị: “Nếu thời tiết tốt, chúng ta có thể chụp ảnh bên ngoài lâu đài, phong cảnh ở lãnh địa Richmond rất đẹp.
“Nghe em hết.” Clark đứng dậy, hôn lên khóe môi Amy, anh cũng rất thích rừng cây bên ngoài lâu đài, bốn mùa ở London không thay đổi rõ ràng, nhiệt độ cả năm cũng không chênh lệch bao nhiêu. Tuy rằng hiện giờ trời lạnh, nhưng so với nước Mỹ, mùa đông ở London coi như đã là ấm áp, nhiệt độ trong nhà luôn giữ trong khoảng hơn mười độ, mà ở ngoài đại đa số từ độ trở lên, ra ngoài thường chỉ cần mặc một chiếc áo lông, khăn quàng cổ, mũ và găng tay là có thể giữ ấm, ngay cả đồ giữ ấm mặc ở bên trong cũng không cần thiết.
“Chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi xem lễ phục của anh, là em tự tay chọn đấy nhé.” Amy ánh mắt mang theo mong chờ nhìn Clark.
“Ừ, em chọn nhất định rất hợp.” Clark ca tụng, sau đó rất vui vẻ nhìn Amy càng trở nên hài lòng.
Lễ phục kết hôn của Clark là bộ vest đuôi tôm màu trắng, ngay cả cavat cũng đươc thiết kế màu trắng, rất hợp với áo cưới màu trắng của Amy. Kiểu cách đơn giản, không kèm nhiều trang sức, chỉ thêu đường hoa văn màu bạc ở hai bên vạt cổ áo, đường thêu tinh tế rất nhỏ, khiến cả bộ lễ phục trông vừa đơn giản vừa xa hoa, lại vô cùng hấp dẫn.
Khi Clark mặc lên người, Amy liền đỏ mặt, Clark như vậy, tăng thêm chút khí chất quý tộc, trông vừa cao quý lại tràn đầy sự thu hút.
Lần đầu tiên Amy hoàn toàn nhận thức được, người đàn ông mình sắp kết hôn cuốn hút đến mức nào.