Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Đối với Nguyễn Manh, mỗi ngày đến trường là một niềm vui, sau giờ học sẽ là giờ học thêm và các hoạt động khác.
Vào học kỳ hai của lớp hai, dì Tần rốt cuộc cũng đã sinh. Khi Tần Nam được xuất viện, Du Hoa và Nguyễn Xuân Thu dẫn Nguyễn Manh đến thăm cùng với một món quà. Nguyễn Manh nhìn đứa trẻ da nhăn nheo nằm bên cạnh Tần Nam, nhìn không thì không thể thõa mãn được sự tò mò nên cô thò tay ra, chọc chọc vào da thịt non nớt của đứa bé,
"Là con trai hay con gái vậy ạ?"
Tần Nam mỉm cười dịu dàng nhìn đứa bé bên cạnh, "Nó là con trai."
Đứa bé nằm trên giường vặn vẹo hai lần, Nguyễn Manh phát hiện ra làn da của đứa bé rất ấm áp, khác hoàn toàn với da của búp bê.
Nguyễn Manh chạy lên lầu, gõ cửa phòng của Trần Mặc, bước đi vô cùng hào hứng, "Trần Mặc, cậu có thêm em trai đấy, sau này chúng ta có thể chơi chung với nhau."
Trần Mặc nhìn lên từ cuốn sách, liếc nhìn cô, nhẹ giọng, " Đứa bé không phải là đồ chơi."
Nguyễn Manh không để ý đến lời nói của cậu, "Sau này chúng ta có thể mặc cho cậu bé quần áo mới, mua đồ chơi đẹp và chơi trốn tìm với thằng bé nữa."
Đôi mắt đen của Trần Mặc dường như có chút bất lực, "Thằng bé còn quá nhỏ."
Nguyễn Manh hiếm khi nhìn thấy cảm xúc này của cậu, cô tò mò hỏi: "Vậy cậu có thích em trai không?"
Đôi mắt của Trần Mặc loạng choạng, cậu không nói gì, bắt đầu nhìn xuống cuốn sách một lần nữa.
Sự nhiệt tình của Nguyễn Manh đối với đưa bé mới sinh của nhà hàng xóm kéo dài rất lâu.
Sau giờ học, Nguyễn Manh về nhà ăn cơm, sau đó đi gặp em bé trước khi làm bài tập về nhà. Đứa bé tên Trần Nhiên, cậu bé luôn ngủ trừ lúc ăn sữa, nhưng Nguyễn Manh vẫn cảm thấy mới lạ, lúc nằm trên giường đôi khi thấy bé có một cử động nhỏ cũng làm cô vui vẻ.
Tần Nam có chút xấu hổ vì phải chờ bé uống sữa mỗi tối. Công ty của Trần Vĩnh Quốc có rất nhiều việc phải xử lí, nhưng ông sẽ cố tránh những buổi xã giao để về nhà trước tám giờ tối.
Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc đặc biệt hạnh phúc vì có sự xuất hiện của em bé mới sinh. Ngay cả bảo mẫu cũng thích bế Trần Nhiên mỗi ngày. Chỉ có cuộc sống của Trần Mặc vẫn giống như bình thường, trong lớp học thì luôn giữ yên lặng, ăn cơm cũng yên lặng, luôn luôn lặng lẽ một mình trong phòng.
Giống như mọi khi, sau khi Nguyễn Manh ăn tối xong thì sẽ đến phía nhà đối diện như thường lệ. Sau khi dì bảo mẫu mở cửa cho cô, cô đi thẳng vào phòng em bé, lần này Tần Nam không có ở trong phòng, chỉ có Trần Mặc đang lặng lẽ đứng trước nôi. Nguyễn Manh bước tới, nhìn thấy ngón trỏ của Trần Mặc đang đặt trên tay em bé. Trần Nhiên vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay nhỏ bé giữ chặt ngón trỏ của Trần Mặc. Đôi mắt của Trần Mặc nhìn Trần Nhiên nằm trên giường, khuôn mặt cậu vẫn vô cảm.
Nhưng Nguyễn Manh vẫn cảm thấy đôi mắt cậu dịu dàng hơn trước. Lúc sau có tiếng bước chân phát ra từ phía cánh cửa, Trần Mặc rút tay lại.
Lúc này, Tần Nam bước vào, bà mỉm cười với Nguyễn Manh, rồi đi qua Trần Mặc, đi đến giường ôm Trần Nhiên. Bé mở mắt ra, bắt đầu khóc, Tần Nam khẽ dỗ dành, "Không sao, không sao, đói rồi phải không, mẹ cho con ăn nhé!"
Trần Mặc quay đầu đi, bước ra khỏi phòng. Nguyễn Manh nhìn bóng lưng cậu, vẫn còn ngạc nhiên trước cảnh tượng mà cô vừa thấy, Trần Mặc chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với người khác, theo hiểu biết của Nguyễn Manh, ngay cả dì Tần và chú Trần cũng không thể chạm vào người cậu.
Cô không ngờ rằng cậu sẵn sàng để Trần Nhiên giữ ngón tay trỏ của mình. Tần Nam nhấc áo lên cho con bú, Nguyễn Manh ra khỏi phòng, về nhà làm bài tập. Cô kiên nhẫn làm hết bài tập về nhà. Làm xong bài tập đã là tám rưỡi, còn một tiếng nữa là đến giờ đi ngủ, cô quyết định đi sang nhà đối diện lần nữa.
Du Hoa đang xem TV trong phòng khách, mỉm cười lắc đầu, "Con bé này xem Trần Nhiên như em trai của nó rồi."
Nguyễn Xuân Thu ngồi bên cạnh bà không thể nhịn cười. Nguyễn Manh vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Trần Nhiên. Lần này không giống như tiếng khóc thông thường khi đói, tiếng khóc đã cạn kiệt với tiếng nấc. Nguyễn Manh bấm chuông cửa, một lúc sau dì bảo mẫu mới đến mở cửa. Khuôn mặt của dì trông hơi bất thường, Nguyễn Manh vội vã chạy qua người dì bảo mẫu đến phòng em bé.
Cô thấy Trần Vĩnh Quốc đang đứng ở cửa, nghiêm nghị nhìn người bên trong. Nguyễn Manh bước tới, Trần Mặc Mo đang đứng bên trong, cúi đầu, Tần Nam đang ngồi trên giường, thấp giọng khóc.
Đôi mắt của Trần Vĩnh Quốc đỏ ngầu nhìn Trần Mặc, "Con có thể không thích em trai, nhưng con không thể làm tổn thương thằng bé như vậy, từ bây giờ con không được phép bước vào căn phòng này một lần nào nữa."
Nguyễn Manh bối rối đứng ngoài cửa. Đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Vĩnh Quốc nổi giận. Ở nhà, Nguyễn Xuân Thu không bao giờ nổi giận với mẹ và cô.
Mắt của Trần Mặc bình tĩnh rơi vào khoảng không, không nhìn ai, không tỏ thái độ gì. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đi qua Trần Vĩnh Quốc và Nguyễn Manh, đi lên lầu không nói một lời. Nguyễn Manh dõi theo lưng cậu, cô cảm thấy tiếng bước chân cậu nặng nề hơn trước.
Trần Mặc đi lên lầu, Trần Vĩnh Quốc bước vào phòng em bé, đứng trước mặt Tần Nam trêu chọc Trần Nhiên với ánh mắt âu yếm. Tiếng khóc của Trần Nhiên lúc này đã nhỏ hơn trước. Ông và Tần Nam thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Nguyễn Manh đứng ở cửa, nhìn vào bức tranh gia đình ba người hạnh phúc bên trong, nhớ lại bóng lưng cô đơn và lặng lẽ của Trần Mặc vừa nãy, không hiểu sao trong lòng khó chịu. Cô đi ra ngoài, hỏi dì bảo mẫu đang bận rộn trong bếp, "Dì ơi, có chuyện gì vậy ạ, tại sao Trần Nhiên lại khóc, tại sao chú Trần lại mắng Trần Mặc ạ?"
Dì bảo mẫu dừng lau bàn, liếc nhìn phòng em bé, khẽ thở dài,
"Dì không ở trong phòng em bé. Dì không biết Trần Mặc chạy xuống cầu thang vào phòng em bé khi nào, một lúc sau thì nghe thấy Trần Nhiên khóc. Chú Trần của cháu đi vào thì thấy Trần Mặc đang cầm tay Trần Nhiên."
Nghe xong, Nguyễn Manh không thể không giải thích cho Trần Mặc, "Hình như chú Trần đã hiểu sai rồi, Trần Mặc sẽ không làm tổn thương Trần Nhiên đâu. Con tin cậu ấy."
Dì bảo mẫu vừa nói vừa lau bát,
"Thật sao? Cậu ấy thường im lặng, cũng không bao giờ chủ động gặp em trai mình. Nhiều đứa trẻ khi có một đứa em như thế này thường sẽ không thích. Bọn chúng sợ tình thương của ba mẹ bị giành lấy hết."
"Không, Trần Mặc thực sự rất thích Trần Nhiên." Nguyễn Manh nhớ rằng Trần Mặc, người không bao giờ thích tiếp xúc với người khác, lần đầu tiên đã ôm Trần Nhiên. Mặc dù cậu không nói ra, nhưng chắc chắn cậu rất thích Trần Nhiên.
Dì bảo mẫu lau khô bát, cầm lấy khăn lau, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, "Dì cũng không biết nhiều, đó là việc của gia đình ông chủ."
Nguyễn Manh không còn tranh cãi với dì bảo mẫu nữa. Cô đi lên lầu, gõ cửa vào phòng của Trần Mặc. Khi thấy cô bước vào, thay vì ngước nhìn cô như thường lệ, cậu vẫn cúi đầu làm số độc trên bàn. Nguyễn Manh bước tới, nhìn tay cậu cầm cây bút chì rất cứng, chữ viết tay trên cuốn sách cũng đậm hơn so với bình thường.
Nguyễn Manh nhìn cậu, dứt khoát, "Tớ tin cậu không làm điều đó, cậu chắc chắn sẽ không làm tổn thương Trần Nhiên."
Trần Mặc cầm cây bút chì trong tay, chớp mắt, khẽ ngước lên nhìn Nguyễn Manh đứng bên cạnh. Biểu cảm trên khuôn mặt của Nguyễn Manh đầy sự cứng rắn, như thể cô sẽ tin cậu vô điều kiện cho dù chuyện gì xảy ra.
Cậu không ngờ rằng những từ "Tớ tin cậu" lại có một sức mạnh ma thuật lớn như vậy, đến nỗi có thể làm dịu đi nhịp tim đang đập dồn dập ban đầu của cậu.
Lúc sau Nguyễn Manh cũng không nói thêm gì nữa, cô lấy câu đố từ bàn học ra, trải nó ra trên mặt đất, vui vẻ nói, "Chúng ta cùng chơi câu đố đi!"
Một lúc sau, Trần Mặc đặt cây bút chì trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế, quỳ trên mặt đất như cô, tìm kiếm mảnh ghép tiếp theo trong số những mảnh cô đổ ra. Nguyễn Manh không nói chuyện nữa. Hai người lặng lẽ chơi với những mảnh ghép.
Nguyễn Manh ở lại đến chín giờ tối. Cô đứng dậy, vỗ tay. "Tớ nên về nhà rồi, chúc cậu ngủ ngon nhé, bái bai!"
Trần Mặc nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen tối lóe lên như có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, nói, "Chúc ngủ ngon."
Đây là câu trả lời đầu tiên của Trần Mặc trước lời tạm biệt của Nguyễn Manh. Nguyễn Manh ngay lập tức nheo mắt lại, nở nụ cười, vẫy tay, "Hẹn gặp lại, ngày mai tớ lại đến tìm cậu."
Nói xong, Nguyễn Manh nhanh nhẹn đi xuống tầng dưới, khi đi ngang qua phòng em bé, cô thấy Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc đang ngủ bên cạnh Trần Nhiên, tư thế như đang bảo vệ chiếc giường trẻ con, giọng nói nhẹ nhàng. Nguyễn Manh không làm phiền hai người, âm thầm trở về nhà.
____
Nguyễn Manh ngủ không sâu lắm, nửa đêm, Nguyễn Manh chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng người bên ngoài, sau đó tiếng xe chạy đi. Cô lăn qua lăn lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Manh mặc quần áo, tắm rửa, sau đó đeo cặp đi học xuống cầu thang. Nguyễn Xuân Thu cho bữa sáng vào cặp, hai người đi ra ngoài. Trần Mặc đứng ở phía đối diện, vai đeo cặp đang đợi ở cửa. Nguyễn Manh vẫy tay gọi, "Chào buổi sáng."
Trần Mặc đi đến, mở cửa xe ngồi xuống, sau đó cẩn thận thắt dây an toàn. Sau khi cả ba đã chuẩn bị xong, Nguyễn Xuân Thu khởi động xe, hỏi Trần Mặc ở phía sau, "Tối qua chú nghe thấy tiếng khóc của Trần Nhiên, chú còn nghe thấy bố mẹ con đi ra ngoài, họ đi đâu thế? "
Trần Mặc trả lời ngắn gọn, "Bệnh viện." Nguyễn Manh ngạc nhiên nhìn lại, "Có chuyện gì vậy, ai bị bệnh sao?"
Đôi mắt của Trần Mặc nhìn ra khỏi cửa sổ xe, nhưng cậu vẫn trả lời Nguyễn Manh, "Trần Nhiên, bị sốt."
Nguyễn Manh lo lắng nhìn Nguyễn Xuân Thu, ông an ủi cô, "Không sao đâu, trẻ con dễ bị sốt lắm. Con cũng hay đến bệnh viện khi còn nhỏ, nhưng đều là bệnh nhẹ, không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Nguyễn Manh cảm thấy nhẹ nhõm. Đến lớp, cô hỏi Trần Mặc, "Tối qua cậu làm gì với Trần Nhiên thế?"
Trần Mặc nhìn về phía trước, lông mi dài chớp chớp, "Kiểm tra." Nguyễn Manh đoán theo lời của cậu "Có phải cậu muốn giúp em bé kiểm tra nhiệt độ đúng không?"
Trần Mặc gật đầu. Nguyễn Manh mỉm cười, "Tớ biết cậu sẽ không làm tổn thương Trần Nhiên mà, làm sao cậu không thích em trai mình được chứ, dễ thương như vậy mà, cậu yên tâm, Trần Nhiên sẽ ổn thôi."
Khóe miệng của Trần Mặc hơi cong lên trên, lúm đồng tiền bên phải hiện ra lờ mờ, cậu khẽ nói "Ừm". Cậu biết rằng người hiểu cậu nhất luôn là Nguyễn Manh.
____
Tác giả có một cái gì đó để nói: Hãy để mọi người chờ đợi trong một thời gian dài ~ ~ (^ з ^) -?
____
Thật sự lắm lúc hông hỉu bà tác giả muốn nói gì, thôi kệ~~