Kỷ Bình Thường dọn phòng khách rất sạch sẽ.
Drap giường cùng áo gối đều là kiểu Thương Khanh thích, mang theo hương vị nắng ấm.
Cảm giác giống như mỗi lần Kỷ Bình Thường phơi mền về, cả người đều được bao phủ bởi ánh nắng.
Sau tiếng sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Kỷ Bình Thường, trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn không ngủ được, không biết tại sao mỗi khi cố gắng nhắm mắt lại thì lại luôn nghe thấy tiếng động từ một căn phòng khác vọng lại.
Tuy thực chất chả có tiếng gì, kể cả tiếng ngáy.
Chẳng qua khi ngủ thì Kỷ Bình Thường chưa bao giờ ngáy.
Trở mình, Thương Khanh lấy mền trùm nửa mặt còn nửa kia thì nhìn trần nhà trắng như tuyết, thở dài.
Kỷ Bình Thường nói rằng sau khi cậu tốt nghiệp đại học được ba năm thì cậu vẫn không kiếm việc gì làm cho đàng hoàng, chỉ vừa đi du lịch vừa làm một công việc bán thời gian là vẽ minh họa. Sau đó do không chịu nổi áp lực hiện thực nên mới vào một công ty điện tử, lại vì tai nạn bất ngờ nên giờ lại quay về nghề tự do.
Máy tính của cậu đang ở trên bàn phòng khách, nghe nói có mấy công việc mà cậu đã nhận trước đó.
Nếu đã ngủ không được, Thương Khanh nhổm dậy ngồi xem trình độ của mình sau mười lăm năm nó như thế nào.
Không ngờ lại phát hiện máy tính không có tắt máy, mà chỉ đang ở trạng thái chờ.
Chờ màn hình chậm rãi sáng lên — ngay trước mắt chính là một bức sắp hoàn thành. Ừ thì, một bức +.
Góc dưới bên phải có ký tên, là chữ ký của riêng cậu theo trường phái Trương Phi tiêu sái.
Chúc mừng người thương được tuổi, moa moa~
Thành thật mà nói, dù biết bức tranh này do đích thân cậu vẽ nhưng cậu biết chắc nếu để cho ‘người thương’ nào đó nhận được phần quà sinh nhật này thì ngay lập tức sẽ xử đẹp cậu.
Chẳng qua cậu chỉ yên lặng lưu lại, mặt đỏ tới mang tai để lại bản sao.
Dù có pha khá nhiều phần khoa trương nhưng khi nhìn thấy gương mặt thuộc về Kỷ Bình Thường xuất hiện biểu tình vừa ngượng ngùng vừa giận dữ lẫn phẫn nộ thì tim cậu bỗng nhói một cái, không phải đau mà là ngứa ngáy.bg-ssp-{height:px}
Như là lúc này, nhớ lại bóng lưng ẩn hiện lúc sáng sớm, hơi thở cậu khẽ dồn dập.
Trong folder máy tính trừ một số bức vẽ quy củ y như nộp bài thì số còn lại cậu hận bản thân sao lại khao khát dữ vậy trời.
Những bức vẽ có Kỷ Bình Thường luôn vượt +.
Có bức chibi chỉ mặc sịp ăn kem, có bức thì vẽ chân dung, nhưng đa phần là những bức vẽ ăn mặc rất kỳ quái thậm chí là trần như nhộng. Loại tranh này đa số là bóng lưng hoặc là mặt nghiêng, mặt thì không rõ nhưng con trym bự tổ chảng phía dưới thì vô cùng rõ nét.
Tuy cậu cảm thấy cơ thể y không thể nào chịu đựng được con trym to như thế xâm nhập vào bên trong, nhưng vẻ thỏa mãn kia lại vô cùng dụ hoặc lòng người.
Cũng vì thế nên cậu dám khẳng định Kỷ Bình Thường chưa từng nhìn thấy những thứ này.
Sau khi cậu mở một bức vẽ Kỷ Bình Thường đeo tai mèo thì càng thêm khẳng định suy đoán này.
Nhìn mốc thời gian, những bức vẽ chúc mừng sinh nhật này càng ngày càng lớn mật.
Xem đến bức cuối cùng — vẽ tặng lão Kỷ nhân dịp ông tròn , mong rằng năm nào cũng có thể tổ chức sinh nhật cùng với ông — Nhìn thời gian, cậu sửng sốt một chút.
So với mấy bức trước, so về nét vẽ hay phong cách thì non nớt hơn nhiều.
Nhưng lại khiến Thương Khanh nhìn rất lâu.
Đó là cảnh cậu và Kỷ Bình Thường hôn nhau.
Bối cảnh là ký túc xá thời đại học mà cậu vô cùng quen thuộc.
Một tay Kỷ Bình Thường ôm lấy cổ cậu, tay kia thì tựa lên bàn học, cả người hơi ngửa ra sau. Còn hắn thì vòng hai tay qua eo Kỷ Bình Thường, mơn trớn đôi môi cậu ta, nhắm hai mắt.
Trong ấn tượng của cậu, ký túc xá luôn u tối, nhưng trong bức vẽ này thì lại có ánh nắng soi vào chiếu lên gò má Kỷ Bình Thường.
Chiếu vào hàng mi dài hơi cong của y.