Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

chương 39: em không cảm thấy mình thật tàn nhẫn sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vàng Anh

Nói đến Lan Thành, Trình Lộc nghĩ ngay tới vụ án của Hướng Đông.

Nghe giọng điệu hết sức đứng đắn này của Lâm Phùng, chắc là có chuyện gấp thật, Trình Lộc ngừng thở, hỏi: "Giáo sư Lâm, chuyện gì?"

"Qua điện thoại không thể nói rõ được, chúng ta hẹn thời gian gặp nhau để nói chuyện cụ thể." Lâm Phùng nghiêm nghị nói, đại khái cảm thấy lời này chưa hợp lí lắm, nên nói tiếp: "Không được, tôi tới tìm em, em ở nhà chờ tôi đi."

Không đợi Trình Lộc nói chuyện, Lâm Phùng đã cúp điện thoại.

Điện thoại vẫn còn bên tai Trình Lộc, đầu óc vẫn còn mơ hồ chớp chớp mắt.

Không phải đã nói muốn vạch rõ giới hạn với giáo sư Lâm rồi sao, hai ngày trước nói, bây giờ lại quên mất? Trình Lộc cực kì phiền não, không biết tại sao, mỗi lần giáo sư Lâm xuất hiện là cô không thể chống đỡ được.

Trình Lộc cam chịu số phận thở dài, đứng trên xe buýt nhìn quang cảnh dọc đường.

Cô đi qua con đường này mỗi ngày, cũng không biết là đã đi ngang bao nhiêu lần, nhưng cô không bao giờ cảm thấy chán, người và vật bên ngoài, mỗi ngày đều đổi mới.

Cô thích Lâm Sơn, thích mỗi một người dân ở nơi này, cũng nguyện ý bảo vệ thành phố này.

Trước kia lúc còn ở cô nhi viện, mấy em trai em gái sẽ được người hảo tâm nhận được, mỗi ngày lúc rảnh Trình Lộc sẽ đi thăm bọn họ, bây giờ bọn họ đều vui vẻ hạnh phúc, cho nên Trình Lộc rất cảm kích bọn họ, cũng nguyện ý bảo vệ những người hiền lành này.

Đang suy nghĩ, Trình Lộc đã đến bên ngoài tiểu khu Phỉ Thúy.

Bên ngoài tiểu khu có một chiếc Maybach đậu, Lâm Phùng cũng có một chiếc, cô bước xuống xe buýt đi xem, Trình Lộc cảm thấy hơi quen mắt, quả nhiên là xe của Lâm Phùng.

Lâm Phùng thấy Trình Lộc đã về nên bước xuống xe.

Đôi mày toát lên vẻ nhàn nhạt, anh đi mấy bước tới đón Trình Lộc, bởi vì chuyện lúc trước, Trình Lộc cảm thấy mình hơi có lỗi với Lâm Phùng nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Lâm Phùng cầm chìa khóa xe bước tới, "Tôi có chuyện liên quan đến vụ án muốn nói với em, lên trước rồi nói?"

Trình Lộc gật đầu, cô đi phía trước, nghe tiếng bước chân của Lâm Phùng phía sau mình vang lên.

Mỗi một bước, tựa như đi vào trong ngực cô.

Cộc, cộc cộc.

Đến nhà, Lâm Phùng rất không khách khí tùy tiện ngồi xuống, trông cứ nhà là anh xem nơi này là nhà của mình vậy.

Trình Lộc liếc mắt nhìn không nói gì.

Trình Lộc đi rót một ly trà cho Lâm Phùng, lúc trước cô biết được Lâm Phùng thích uống trà, nên lúc đi ngang siêu thị có ghé mua một ít.

Bóng người nhỏ nhắn của cô bận rộng trong nhà bếp, chốc lát sau anh ngửi được mùi trà, Lâm Phùng đắc ý cong môi, anh biết, Trình Lộc không phải là người hay uống trà, vậy dự trữ trà sẵn trong nhà nói lên cái gì?

Rõ ràng là chuẩn bị cho anh rồi!

Chuẩn bị cho anh thì nói lên điều gì ta? Nói lên, khả năng quay lại của anh với Trình Lộc chỉ có thể từ ,% trở lên.

Trình Lộc nhanh chóng bưng trà bước ra.

Cô nhận ra được ánh mắt rực lửa của Lâm Phùng, không khỏi nhìn sang, cô bước tới trước ánh mắt của Lâm Phùng, nhưng không phản ứng gì, vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Giáo sư Lâm, uống nước đi." Trình Lộc ngồi đối diện Lâm Phùng, "Anh có chuyện gì liên quan đến vụ án muốn nói với tôi?"

Ngón tay Lâm Phùng đụng vào ly trà, có hơi nóng.

Anh rút tay về, bắt đầu tỉ mỉ phân tích vụ án cho Trình Lộc nghe, những thứ Lâm Phùng nói, Trình Lộc đều đã biết trước, lúc nghe Lâm Phùng nói chuyện, luôn gật đầu.

Sau khi hệ thống lại vụ án, Lâm Phùng mới liếc nhìn Trình Lộc, "Trên thực tế, tôi đã hỏi qua người trong công ty rồi, quan hệ của Lý Duẫn với Hướng Đông không tốt như thế, thậm chí Hướng Đông đã ba lần bốn lượt bày mưu Lý Duẫn, làm cho anh ta mất rất nhiều hạng mục, hạng mục lần này ở Thương Hải, vốn là của Lý Duẫn, kết quả lại bị Hướng Đông đoạt lại."

"Nếu như anh ta là hung thủ, thì đây là động cơ giết người của anh ta?" Trình Lộc hỏi.

"Có thể." Lâm Phùng nói tiếp, "Cho nên tôi mới đến nhà Lý Duẫn xem, trùng hợp hôm đó em cũng đến, tôi vòng vo trong thư phòng anh ta một hồi, phát hiện một chuyện rất kì quái."

"Chuyện gì?"

"Trong thư phòng của Lý Duẫn, có rất nhiều sách nói về quản trị kinh doanh, và trong số đó sách có nhiều nhất là của Phất Luân Đức."

Lâm Phùng dừng lại cố làm ra vẻ huyền bí.

Trình Lộc chưa đọc qua cuốn sách này, đương nhiên không biết cuốn sách này nói về cái gì, cô hỏi: "Phất Luân Đức?"

Trình Lộc không biết rõ lĩnh vực khác lắm.

"Phất Luân Đức là một nhà quản lý khoa học nổi tiếng những năm ." Anh giải thích với Trình Lộc, "Chỉ là sau khi tạo ra một chiến dịch marketing gây vang động thế giới, thì đã bị giết sau một đêm, tất cả các nghi phạm đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, cuối cùng vụ án này đi vào ngõ cục không tìm được lời giải. Nhưng mười năm sau, cậu học trò nhà bác học này đã tận tay tìm ra sự thật năm nào, chính kẻ sát nhân đã dùng một thủ pháp thông minh để tạo chứng cứ ngoại phạm, nói cách khác, kẻ sát nhân hoàn toàn không nằm trong những nghi phạm."

"Có ý gì?"

"Có thấy rất giống vụ án này không? Lúc đó tôi cũng nhớ tới chuyện này, nên đi ngay một chuyến tới Lan Thành, đúng lúc bên kia cũng có một vụ án mạng."

"Án mạng?"

"Không sai, vụ án kia cũng giống như vụ án ở Lâm Sơn vậy, tất cả các nghi phạm đều có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm." Ngón tay Lâm Phùng chạm vào ly trà, đã không còn nóng nữa nên anh cầm lên uống một ngụm, tiếp tục nói: "Em cũng biết, vụ án xảy ra vào ngày chúng ta ở Lan Thành, kết quả lần này tôi đi thăm dò thời gian của Lý Duẫn, cùng ngày xảy ra vụ án, Lý Duẫn rời khách sạn và rất khuya mới trở về."

Trình Lộc nhíu chặt mày, cô thấp giọng, cảm thấy có chút không thực tế, "Tất cả cái này đều là suy đoán của anh, nếu thật sự là như vậy, ngược lại cũng có thể giải thích được..."

"Cho nên tôi mới mạo hiểm suy đoán rằng, có phải Lý Duẫn hẹn một nguoif khác, sau đó cùng tạo chứng cứ ngoại phạm cho nhau." Anh nói lại để dễ hiểu hơn: "Hay là có thể nói, giết người lẫn nhau."

Trình Lộc bị lời nói của Lâm Phùng làm cho sợ ngây người.

Đó giờ cô chưa bao giờ nghe chuyện như vậy, mặc dù nghe có chút không đáng tin, nhưng ngẫm nghĩ lại, thì suy đoán này lại trùng khớp rất nhiều với vụ án.

Tựa nhớ ra cái gì, Trình Lộc lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho người trực tối hôm nay, Yến Tử: "Yến Tử, lập tức tra xem người đàn ông khả nghi hôm đó có liên lạc với Lý Duẫn hay không."

Lâm Phung ngồi kế bên nhắc nhở: "Lúc này, tôi nghĩ tốt hơn hết là em nên kiểm tra tung tích của Lý Duẫn ở Lan Thành và thông tin của những nạn nhân ở Lan Thành."

Trình Lộc gật đầu.

Mặc dù lời Lâm Phùng nói có hơi hoang đường, nhưng lại tại Trình Lộc không còn phương hướng nào khác ngoài cách này, Lâm Phùng nói xong những chuyện này thì có thể rời đi.

Mới vừa đi được một hai bước, còn chưa tới cửa bỗng dưng anh dừng lại, Trình Lộc đang suy nghĩ vụ án, bất thình lình đụng phải lưng Lâm Phùng, tấm lưng anh rắn chắc nên làm trán cô hơi đau.

Lâm Phùng xoay người lại, bàn tay ôm lên hai má của cô, nhìn cái mũi bị đỏ lên, không khỏi nói: "Em đi gần tôi như vậy làm gì? Có đau không?"

Đầu óc Trình Lộc đần ngay tại chỗ.

Ngón tay Lâm Phùng hơi lạnh, cảm xúc lạnh như băng dán lên mặt, tâm tư Trình Lộc nhảy thót lên.

Ánh mắt cô liếc ngang liếc dọc, Lâm Phùng vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, nhẹ nhàng lau lau lên cái mũi của cô.

Trình Lộc ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Lâm Phùng nhắc nhở: "Giáo sư Lâm, có cần tôi nhắc nhở anh, đây là hành động đùa giỡn lưu manh không?"

Lâm Phùng đột nhiên rút tay về.

Ánh mắt anh nhảy loạn, không dám nhìn Trình Lộc, đôi môi mỏng nặn ra hai chữ: "Biết."

(知道 /zhīdào/ có hai chữ, nghĩa là biết)

Anh đang đùa giỡn lưu manh với cô, anh thật không biết xấu hổ mà!

Kể từ khi yêu Trình Lộc đến khi chia tay, anh cũng còn miếng mặt mũi nào đâu.

Khuôn mặt Lâm Phùng không chút hoảng hốt, nhưng trong lòng đã nhảy thót lên, không thèm nhìn cái mũi đỏ bừng của Trình Lộc nữa, xoay người đi ra cửa.

Trình Lộc đứng trước cửa vẫy tay với Lâm Phùng, giọng nói êm tai vang lên: "Cảm ơn giáo sư Lâm đã cung cấp cho cảnh sát chúng tôi những ý tưởng này."

Lâm Phùng đưa lưng về phía Trình Lộc, cả người đứng thẳng, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng trả lời.

Có một cái gì đó nghẹn trong lòng Trình Lộc, có biết rõ nó là cái gì, nhưng nếu cô nói ra, thì quan hệ của cô và Lâm Phùng sẽ tiến thêm một bước nữa.

Còn nếu vẫn luôn nghẹn như vậy, thì đối với cả hai đều không có lợi.

Nhưng Trình Lộc muốn nói ra sao?

Cô cũng muốn, cô không hẳn là căm thù Lâm Bích, thật ra cô cũng thấy lương tâm cắn rứt.

Thỉnh thoảng sự chênh lệch của hai người sẽ làm cho hai người không có kết quả gì tốt, giống như cô và Hứa Qua vậy.

Ở phương diện tình cảm này, cô rất nhát.

Cô không dám.

Hai người duy trì trạng thái như vậy rất lâu, cả hai đầu không nói gì.

Hồi lâu sau, cô mới nghe được một hơi thở dài của Lâm Phùng, cuối cùng anh quay đầu lại, đứng trước mặt Trình Lộc nói: "Cảnh sát Trình, em từ chối tôi rất nhiều lần."

Trình Lộc cười khổ: "Giáo sư Lâm, chúng ta thật sự... không thích hợp."

Cô đứng bên cạnh cửa, thân hình nho nhỏ, trên chóp mũi vẫn còn hơi đỏ, mặc một chiếc áo sweater màu vàng nhạt, trông không được ấm, có hơi lạnh.

Còn cái quần kia, làm sao lại bị kéo xộc xệch như vậy, giống như nhặt từ trong thùng rác vậy, Lâm Phùng đau lòng Trình Lộc, ngay cả mấy món quần áo tốt cũng không mua được nữa.

Ánh mắt anh dần dịu dàng, mím môi, giọng nói trầm thấp cất lên, "Trình Lộc, em đừng vội từ chối tôi, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ đến anh, em suy nghĩ kĩ một chút, em thích tôi, đúng không?"

Đúng không?

Tai Trình Lộc lùng bùng, trong đầu đều là những lời nói của Lâm Phùng, giọng nói đó, cảm giác mang theo tình cảm đến tận xương tủy, sâu kín như là cổ và xương quai xanh Lâm Phùng lúc nào cũng che đậy vậy.

Thật hấp dẫn.

Trình Lộc cứ đứng sững người như vậy, Lâm Phùng cũng đã chắc chắn Trình Lộc thật sự thích anh.

Không đợi Trình Lộc trả lời, Lâm Phùng tiếp tục nói: "Trình Lộc, ban đầu em dùng mọi cách để cám dỗ tôi, sau đó chúng ta quen nhau, em lại trêu đùa tôi, em không cảm thấy mình thật tàn nhẫn sao?"

Trình Lộc: "HẢ???"

Đôi mắt to tròn trong veo như nước của cô vẫn còn trợn lên, vốn dĩ cô đang đắm chìm trong sự vô dụng của mình, chợt nghe Lâm Phùng nói một câu như vậy, Trình Lộc không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Cô không kiềm được mà liếc Lâm Phùng một cái: "Giáo sư Lâm, nói chuyện thì nói có chứng cứ, tôi cám dỗ anh hồi nào, chỗ nào của tôi là trêu đùa anh?"

Cuối cùng là ai dụ dỗ ai chứ!

Ánh mắt Lâm Phùng lạnh lùng, dù hôm nay thời tiết hơi lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng khuôn mặt hiện tại của anh.

Môi mỏng Lâm Phùng giật giật, ánh mắt đang mãnh liệt đột nhiên thay đổi, giống như là anh phải chịu muốn vàn tủi thân không biết phải làm sao.

Trình Lộc chịu không nổi nhất là bộ dạng này của Lâm Phùng, anh như vậy, Trình Lộc lại muốn bảo vệ anh, không nhịn được muốn nhét anh vào vào ngực mà dỗ dành.

Giọng nói cô không khỏi dịu xuống, cái tên Lâm Phùng này, chắc chắn là một tên gieo họa mà!

"Không phải, giáo sư Lâm, anh suy nghĩ kĩ đi, tôi thật sự chưa có quen anh mà, có phải là do anh nằm mơ hay không?"

Lâm Phùng càng tủi thân, quyết định sẽ nói rõ với tra nữ này mới được.

"Lúc trước em dùng mọi cách để đến gần tôi, còn tới bệnh viện để tìm tôi, không tìm được tôi nên em đã núp trong mưa mà khóc, tôi thấy em đáng thương nên mới miễn cưỡng quen em." Lâm Phùng cẩn thận kể lại chi tiết chuyện trước kia với Trình Lộc, "Sau khi chúng ta quen nhau, chúng ta cùng nhau nghe hội thảo, cùng đi dạo phố, đánh bóng, đó là khoảng thời gian tốt đẹp biết nhường nào!"

Khuôn mặt Trình Lộc nhăn nhó, đúng là những chuyện này không phải mơ.

Nhưng cô với Lâm Phùng có quen nhau đâu!

Vẻ mặt cô kì quái nhìn chằm chằm Lâm Phùng, khóe môi không khỏi cong lên, Lâm Phùng trông có hơi ngốc, mặc dù anh ngốc thật... nhưng lại có vẻ đáng yêu cực.

Lâm Phùng đang đắm chìm trong chuyện cũ, không phát hiện được ánh mắt của Trình Lộc, vừa đau buồn vừa nói: "Nhưng sau đó, em lại chia tay tôi, như vậy không phải là em đang trêu đùa tình cảm của tôi hả? Tôi đã lên mạng tra rồi, người ta bảo đó là chiêu trò, đàn ông dùng xong rồi thì đá, Trình Lộc, không lẽ em như vậy hả?"

Trong lòng Trình Lộc có mấy trăm từ "Đù mé" không nói ra, cô đã dùng qua sao? Cô cũng không làm gì mà! Thậm chí ngay cả lời yêu thương cũng không biết nói, cô vô tội biết bao!

Trình Lộc mới vừa mở miệng, "Anh đừng nói như vậy, chuyện này chỉ là..."

Hai chữ "Hiểu lầm" còn chưa kịp nói ra, bỗng trước mắt Trình Lộc có một bóng đen.

Lâm Phùng mới vừa nãy còn đoan chính nghiêm túc đứng ở đó, không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Trình Lộc, hơn nữa còn đè cô lên cạnh cửa, bình thường Trình Lộc có thói quen bắt tội phạm, điều kiện phản xạ cực kì nhạy bén.

Lúc Lâm Phùng vừa đè cô xuống cạnh cửa, cô không nhịn được co chân lên, húc lên bụng của Lâm Phùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio