Editor: Vàng Anh
Lâm Phùng bối rối chớp chớp mắt, nhưng thấy Trình Lộc đang đơ người bỗng dưng bừng tỉnh cười lên, rồi gật đầu một cái.
Cô nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Cô xoay người đi về phía tiểu khu.
Bóng dáng cô dần biến mất trong cái lạnh cuối thu, thi thoảng có tiếng rao hàng đan xen, cho đến khi bóng dáng của Trình Lộc biến mất không thấy nữa, anh mới quay đầu lại.
Loại cảm giác hồi hộp, mừng rỡ vì sắp được yêu đương này... thật là động lòng người.
Lâm Phùng hít một hơi thật sâu, khóe môi không nhịn được cong lên.
Trình Lộc đi tới thang máy, cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cô sờ ngực hít thở sâu hai hơi.
Nếu cô thật sự cẩn thận suy nghĩ, chỉ cần làm Lâm Phùng, thì cô chắc chắn sẽ đồng ý với anh.
Còn nếu suy nghĩ thêm những chuyện khác thì sao? Ví dụ như cô luôn có tâm lý sợ hãi khác biệt gia thế.
Không một đăng hộ đối, hai người thật sự có thể ở bên nhau được không?
Trình Lộc cảm thấy não mình rối bời, không khỏi xoa xoa đầu mình.
Ra khỏi thang máy, cô vừa lấy chìa khóa vừa lấy điện thoại ra nhìn một cái, có hai cuộc gọi nhỡ của lớp trưởng, lúc này Trình Lộc mới nhớ hình như cô vừa mới xem nhẹ lớp trưởng.
Trình Lộc cảm thấy hơi áy náy, cô đã cho lớp trưởng hy vọng tận hai lần, nhũng cũng làm cho anh thất vọng hai lần.
Cô thở dài, cầm điện thoại gọi điện cho lớp trưởng, điện thoại nhanh chóng được bắt máy, bên lớp trưởng cực kì an tĩnh, lớp trưởng nhẹ nhàng hỏi cô: "Tiểu Lộc, cậu về nhà rồi hả?"
Cô mở cửa, nói với lớp trưởng: "Tới về nhà rồi lớp trưởng, hôm nay thật ngại quá, tớ không nghĩ sẽ gặp chuyện như vậy."
"Ừ." Lớp trưởng im lặng hai giây rồi dò hỏi: "Tiểu Lộc, lần sau chúng ta..."
Trình Lộc ngừng chân, cắt lời lớp trưởng: "Lớp trưởng."
Điện thoại yên tĩnh lại.
Đồng hồ treo trên tường tích tắc đếm từng giay, Trình Lộc ngước mắt lên nhìn, đã ba giờ chiều.
Cô vẫn không biết nên nói thế nào với lớp trưởng, bỗng nghe tiếng cười khẽ của anh.
Cô lấy lại tinh thần, lớp trưởng nói trong điện thoại: "Tiểu Lộc, tớ biết cậu muốn nói gì, tớ không ngốc, cậu đang nghĩ gì tớ biết."
Giọng nói dịu dàng của lớp trưởng phát ra từ điện thoại, dường như mang theo vài phần thất vọng.
"Lớp trưởng, tớ..."
"Tiểu Lộc, tớ chưa bao giờ thấy dáng vẻ bối rối của cậu như thế." Lớp trưởng nói, "Lần trước tại tiệc đính hôn của Hứa Qua, vị tiên sinh kia ra mặt thay cậu, tớ thấy quan hệ của hai người không bình thường; tại buổi họp lớp, cậu nói sẽ cân nhắc đến tớ, chẳng mấy chốc sau cậu lại từ chối, đêm hôm đó, cũng là vị tiên sinh kia tới đón cậu; lần này... tớ có thể nhìn ra được, Tiểu Lộc, cậu thích anh ta, có phải không?"
Giọng nói của lớp trưởng không ngừng vang lên bên tai.
Trình Lộc cảm giác hô hấp của mình chậm lại, giống như tâm sự của cô bị người khác nhìn thấu vậy.
Cô không trả lời lớp trưởng, nhưng trong lòng hiểu được, lớp trưởng nói thật.
"Tiểu Lộc, thật ra tớ cảm thấy vui. Tớ không nhất định phải ở bên cậu mới tốt nhất, cậu biết không? Tớ thích nhìn cậu vui vẻ, đối với tớ mà nói, cậu cảm thấy hạnh phúc mới là quan trọng nhất."
Lòng Trình Lộc chua xót, ngón tay cô nắm chặt điện thoại di động, hơi dùng sức, "Lớp trưởng, thật xin lỗi, đã làm lãng phí nhiều thời gian của cậu như vậy. Tớ không thể làm gì để bồi thường cho cậu được, chuyện duy nhất có thể làm được là từ nay về sau có chuyện gì giúp được tớ sẽ giúp! Xông pha khói lửa bất chấp gian nguy"
Cô nói giống như đang trịnh trọng tuyên bố vậy, làm cho lớp trưởng tưởng như trở lại tuổi thơ đứng dưới cờ nói, nhất định phải bảo vệ tổ quốc vậy.
Cũng không biết là có phải anh muốn an ủi Trình Lộc hay không, lớp trưởng lại cười: "Tiểu Lộc, tớ nhớ lời này của cậu nhé, có điều cậu hãy nhớ kĩ, cho dù là lúc nào tớ cũng là lớp trưởng của cậu, tớ cũng sẽ vì cậu xông pha khói lửa bất chấp gian nguy."
"Cảm ơn lớp trưởng."
Cúp điện thoại, Trình Lộc mới nằm trên ghế sa lon, cô ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, nhớ lại Hứa Qua, nhớ lại lớp trưởng, nhớ lại Đỗ Khê, cũng nhớ lại Hướng Đông.
Những chuyện kia xảy ra giống như ngày hôm qua vậy, nhưng bây giờ trước mắt cô như một tầng sương mù, mờ mịt không thấy được tương lai.
Cô nhắn tin cho Lý Thừa Nguyệt: [ Đến nhà tớ đi, nấu cơm cho cậu ăn. ]
Cô ra khỏi cửa, mua thật nhiều thức ăn rồi quay về, lúc về Lý Thừa Nguyệt đã tới, Lý Thừa Nguyệt cũng đi siêu thị mua ít quà vặt, ngồi lên ghế sa lon vừa xem ti vi vừa ăn.
Nghe thấy tiếng động của Trình Lộc, cô nàng mới xoay đầu lại hỏi: "Uầy, sao hôm nay cậu kêu tớ tới vậy?"
Trình Lộc đem đồ ăn bỏ xuống bếp, rồi xách cổ áo Lý Thừa Nguyệt, "Đi rửa rau nhanh lên, tối nay làm món cậu thích nhất."
"Được được được, biết rồi."
Lý Thừa Nguyệt mang dép vào trong bếp, hai người cùng rửa thức ăn, sau khi rửa xong, Trình Lộc đứng bên cạnh thái thức ăn, tiếng dao sắc xuống va chạm với thớt, Lý Thừa Nguyệt không nhịn được hỏi: "Tiểu Lộc, có phải chuyện cậu phiền lòng hôm trước cậu kể với tớ không?"
Trình Lộc nhìn sang, mím môi không trả lời, rồi xoay đầu tiếp tục thái thức ăn.
Lý Thừa Nguyệt vừa nhìn đã biết, cười hì hì lau tay, "Tớ cũng biệt, ngoại từ chuyện của cô nhi viện hoặc chuyện vụ án làm cậu đau đầu, thì chuyện làm cậu đau đầu nhất là tình cảm, khoan hãy làm thức ăn, nói với chị nghe xem, lại xảy ra chuyện gì?"
"Vừa làm vừa nói với cậu được rồi."
Trình Lộc vừa làm đồ ăn vừa kể chuyện xảy ra gần đây với Lâm Phùng cho Lý Thừa Nguyệt nghe, chuyện của Lâm Phùng và cô còn chưa kể hết thì thức ăn đã làm xong.
Hai người chuyển từ phòng bếp ra phòng ăn nói tiếp, Trình Lộc nấu cơm rất ngon, mỗi lần Lý Thừa Nguyệt tới nhà Trình Lộc đều phải ăn thật nhiều vào mới thôi.
Lý Thừa Nguyệt gặm cái đùi gà, mút ngón tay dính đầy dầu mỡ, chờ đến khi Trình Lộc nói xong, cô nàng mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Tớ thấy giáo sư Lâm là người vô cùng tốt, cậu không thể giữ khư khư chuyện của Hứa Qua kia, rồi không cân nhắc tới người ta." Lý Thừa Nguyệt gặm sạch cái đùi gà, bỏ lại xương, "Cậu suy nghĩ một chút đi, anh ấy thích cậu, cậu cũng thích anh ấy, vậy là được rồi, nếu vì chuyện lúc trước mà rụt rè e sợ, thì không thể quay lại được đâu."
Trình Lộc nhíu mày, vẫn do dự: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, cậu đó, chuyện gì cũng giải quyết sạch sẽ gọn gàng, nhưng đụng tới chuyện tình cảm thì lại rụt rè e sợ, không thoải mái đâu." Lý Thừa Nguyệt gắp một cái đùi gà khác vào trong chén Trình Lộc, sâu xa nói: "Tiểu Lộc, cậu phải buông tay."
Trình Lộc nhìn chằm chằm cái đùi gà thật to trong chén của mình, đầy dầu mỡ, cô dùng đũa chọt chọt, khinh bỉ bản thân nhút nhát.
Tình cảm với Hứa Qua đã sớm cắt đứt, nhưng điều duy nhất cô không thể dứt ra là thời điểm khi Hứa Qua nói chia tay, anh ta nói anh ta phải thừa kế gia sản.
Cô cứ như con rùa rụt cổ, không dám qua lại với người như Hứa Qua, Lâm Phùng.
Trình Lộc vùi đầu ăn cơm, cô biết, cô đang tự ti.
Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, chỉ có viện trưởng và bọn nhỏ trong cô nhi viện, từ nhỏ tính tình cô đã cương quyết, chỉ bởi vì cô muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ những người cô quan tâm.
Sau chuyện của Hứa Qua, cô bắt đầu tự ti, người giống như Hứa Qua, cô cũng không muốn hòng trèo cao.
Lý Thừa Nguyệt thấy Trình Lộc không nói chuyện, cả người như chìm trong áp lực, cô nàng thở dài, lại gắp cho Trình Lộc một bông cải xanh, "Tiểu Lộc, cậu suy nghĩ thử xem, đời người cùng lắm là năm mươi sáu mươi năm, nếu như đời này cậu không thể ở bên người cậu thích được, thì rất khó khăn đó."
Trình Lộc ăn bông cải xanh Lý Thừa Nguyệt gắp cho, mím môi cười, "Tớ biết rồi, cho nên tới mới hẹn giáo sư Lâm ba tháng để nghĩ về nhau."
Lý Thừa Nguyệt cũng cười, tiếp tục ăn thức ăn Trình Lộc làm, vừa ăn vừa nói: "Nói thật, tay nghề của cậu rất ngon, sau này giáo sư Lâm mà cưới cậu, nhất định có lộc ăn,"
"Cậu thật dẻo miệng." Trình Lộc liếc Lý Thừa Nguyệt.
Hai người lại nói đến chuyện khác, hàn thuyên được một nửa bỗng Trình Lộc nhớ tới hồi sáng mới vừa nói với Hứa Qua sẽ không qua lại người nhà của anh ta.
Chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã bị vả mặt rồi?
Sau khi ăn cơm xong, Lý Thừa Nguyệt xung phong nhận dọn chén, nghe được Trình Lộc đứng sau lưng chột dạ nói: "Nhưng anh ấy vẫn là cậu của Hứa Qua..."
"Chuyện này..." Lý Thừa Nguyệt dừng động tác tay, quay đầu nhìn cô.
Vẻ mặt Trình Lộc không tự nhiên, vừa nghĩ tới Lâm Phùng lại cảm thấy hơi buồn cười, cô cười nhạt nhìn Lý Thừa Nguyệt: "Chỉ là chuyện này, tớ thấy quái lạ kiểu gì."
"Hả??" Lý Thừa Nguyệt nâng cao giọng , vỗ vỗ lên bả vai Trình Lộc, "Quái cái gì mà quái? Thật lợi hại! Làm mợ của bạn trai cũ, chuyện này thật là kích thích quá đi."
Lý Thừa Nguyệt còn kích động hơn cả người trong cuộc là Trình Lộc, không ngừng lởn vởn trong phòng, miệng thì lẩm bẩm, "Tiểu Lộc, cậu tưởng tượng tới cảnh đó đi, Hứa Qua đứng trước mặt cậu, kêu cậu là mợ, má ơi, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, cậu lợi hại quá đi,"
Trình Lộc bất đắc dĩ cười, rồi suy nghĩ, cô thật sự muốn ở bên Lâm Phùng, đến khi hai người bọn họ cùng nhau về nhà gặp người lớn, Hứa Qua đứng trước mặt cô, ngoan ngoãn lễ phpesp gọi một tiếng "Thím".
Hình như... kích thích thiệt.
Tưởng tượng sâu xa thêm một chút, Lâm Phùng kéo tay cô gọi một tiếng "Em yêu", không không không, người giống Lâm Phùng cùng lắm sẽ gọi cô là "Tiểu Lộc" hoặc "Vợ".
Vừa nghĩ tới giọng nói nhàn nhạt thanh lãnh của anh gọi một tiếng "Vợ ơi", còn kèm theo dáng vẻ e dè ngại ngùng của anh, trong lòng Trình Lộc lại mềm nhũn.
Khó trách Lâm Phùng luôn thích tưởng tượng như vậy, không nghĩ tới, tưởng tượng lại thú vị như vậy?
Cô chớp mắt, che khóe miệng không ngừng cong lên của mình, đôi mắt cũng cong cong, lẩm bẩm: "Có chút kích thích."