Editor: Vàng Anh
Ngày gặp Trầm Linh đến rất nhanh, ngày đầu tiên của năm mới, Trình Lộc gặp Trầm Linh trong trạng thái không chút chuẩn bị nào.
Lâm Phùng phải về nhà xem Hứa Tú có quậy banh nhà anh hay chưa, Trình Lộc tùy ý chọn một chiếc áo gió màu trắng, áo khoác rộng thùng thình bao lấy cơ thể cô, trông nho nhỏ giống như cái bánh trôi vậy.
Hai người trở về nhà Lâm Phùng, Lâm Phùng vừa đi vào, hơi bất ngờ, hơi bất đắc dĩ quay sang nhìn Trình Lộc cười.
Trình Lộc không biết chuyện gì xảy ra, đẩy anh, "Bên ngoài lạnh lắm, mau đi vào đi."
Vừa bước vào cửa, cuối cùng Trình Lộc cũng hiểu tại sao anh có biểu cảm đó rồi.
Có một người phụ nữ trạc tuổi đang dọn bàn, Hứa Tú ngạc nhiên hét lên: "Bà ngoại! Cậu về rồi!"
Trầm Linh dừng động tác tay lại, nhìn sang, liếc Lâm Phùng một cái, rồi đặt hết tâm tư lên người Trình Lộc.
Trình Lộc đứng sau lưng Lâm Phùng, ngại ngùng kéo kéo áo anh, Lâm Phùng cong môi cười nói: "Mẹ anh."
Trình Lộc lập tức luống cuống.
Hôm nay cô mặc đồ rất xấu, trông cứ như mặc đồ đi chợ vậy, trên mặt không một chút son phấn nào, bộ dạng như vậy mà gặp mẹ Lâm Phùng... không ổn lắm nhỉ?
Trầm Linh xoa xoa tay, bước tới nhìn Trình Lộc, Trình Lộc nhắm mắt chào hỏi: "Chào bác."
Lâm Phùng cũng lên tiếng: "Mẹ, sao mẹ tới đây?"
Trầm Linh nhìn Trình Lộc, nhưng nói với Lâm Phùng: "Ngày hôm qua ăn tết, không biết đi đâu hết, mấy đứa nhóc này, năm nào cũng không về nhà, mẹ ở nhà một mình cũng có nghĩa lý gì đâu, nên tới đây chơi với Tú Tú."
"Dạ." Lâm Phùng trở tay nắm ngược lại tay Trình Lộc, giới thiệu: "Đây là Trình Lộc, bạn gái con."
Vẻ mặt kinh ngạc của Trầm Linh không che giấu được, không khỏi thân thiết kéo tay Trình Lộc ngồi xuống.
Đuôi mắt Trầm Linh cười lộ vết chân chim, cứ nhìn Trình Lộc không nói gì.
Trình Lộc tiếp xúc với côn đồ ba gai thì được, còn người lớn dễ gần hòa ái như Trầm Linh cô lại không biết xử lý như nào, huống chi người này không phải là người lớn bình thường mà còn là mẹ của Lâm Phùng.
Cô không còn cách nào, ngẩng đầu căng thẳng nhìn Lâm Phùng, hy vọng Lâm Phùng có thể cứu cô.
Nào biết được, Lâm Phùng đang đứng bên cạnh cười cô, không nói câu gì, Hứa Tú còn cầm máy tính bảng vừa đọc tiếng Anh, vừa làm bộ như không nhìn thấy bên này.
Trầm Linh thân thiết kéo tay Trình Lộc hỏi: "Trông con thật trẻ, con bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ hai mươi bốn."
"Hai mươi bốn... có hơi nhỏ." Trầm Linh lo lắng nhìn Lâm Phùng đang ngồi bên kia, anh đang giả vờ đọc sách.
Trình Lộc tựa như hiểu được lo lắng của Trầm Linh, bỗng nhiên giọng nói cô cất cao: "Dạ không có! Không nhỏ!"
Lâm Phùng đặt quyển sách trong tay xuống, lạnh nhạt nói với Trầm Linh: "Con cũng có lớn đâu."
Trầm Linh sững sờ, bật cười, bà không ngờ mình vô ý nói một câu lại làm cho hai đứa trẻ này phản ứng lớn như vậy.
Cho dù trái tim Trình Lộc có lớn cỡ nào cũng biết vừa nãy mình hơi thất thố, chỉ là cô quá mức căng thẳng, vừa nghe được lời Trầm Linh nói, Trình Lộc còn tưởng Trầm Linh không đồng ý cho Trình Lộc quen cô.
Trình Lộc lúng túng cười: "Xin lỗi bác, vừa nãy con kích động."
"Không phải, là ta nói sai." Trầm Linh hòa ái cười, "Con làm nghề gì?"
Trình Lộc hơi do dự, liếc nhìn Lâm Phùng, cô sợ là Trầm Linh sẽ không cho phép cô với Lâm Phùng ở cùng nhau.
Đây cũng là điều Trình Lộc lo lắng nhất.
Lâm Phùng gật đầu trấn an cô.
Trình Lộc nín một hơi, quay đầu nhìn Trầm Linh, trả lời: "Cảnh sát ạ."
Trầm Linh bất ngờ, không ngờ Lâm Phùng sẽ tìm một người cảnh sát, vốn bà nghĩ rằng mắt Lâm Phùng cao hơn đầu, Lâm Sơn nhiều mỹ nữ như vậy cũng không vừa mắt ai, chẳng lẽ anh muốn cưới một tiên nữ.
Lại không ngờ, vậy mà anh lại thích một cô gái nhỏ thanh tú, còn không có tiếng tăm gì hết.
Trầm Linh ngẩn người ra, trong lòng Trình Lộc càng thêm luống cuống, cô rút tay về, nói: "Bác, cảnh sát rất là tốt."
Trầm Linh hoàn hồn, xin lỗi cười, "Không phải, bác không nói cảnh sát không tốt, Lâm Phùng thích là được rồi."
Trình Lộc cười tủm tỉm lén nhìn Lâm Phùng, thấp giọng lầu bầu: "Anh ấy thích mà."
Trầm Linh không khó sống chung như cô tưởng tượng, hoàn toàn khác với Lâm Bích, điều này cũng làm cho Trình Lộc thở phào một hơi.
Lâm Phùng với Trình Lộc ở nhà ăn một bữa cơm, anh lại dọn dẹp một một chút sách chuẩn bị về tiểu khu Phỉ Thúy, lúc này Trầm Linh mới phản ứng lại, hai người ở chung.
Trầm Linh kéo Lâm Phùng đi, hơi tức giận, vô đùi, đau lòng ôm đầu: "Con cái thằng súc sinh này! Người ta còn là cô gái nhỏ đó!"
Lâm Phùng: "?"
Lâm Phùng đoán được Trầm Linh nghĩ sai, không khỏi bật cười, anh nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng kết hôn, ở chung sớm một chút có sao đâu."
Anh không giải thích thêm, chỉ nói một câu như vậy, sau này muốn kết hôn với Trình Lộc.
Chuyện Lâm Phùng đã quyết định, không ai có thể thay đổi, từ nhỏ đến lớn đã như vậy.
Chuyện anh muốn thì trời sập đất gầm cũng không cản được.
Trong những ngày Tết, nhà nào cũng trang hoàng đèn lồng, lễ hội rộn ràng không khí thanh bình.
Lâm Phùng không muốn sống chung với người thân, Trình Lộc cũng không có người thân nên hai người lại cực kỳ rảnh rỗi, đi xem phim, đi nghe hội thảo không ít lần.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa xuân đã qua.
Lâm Phùng phải chờ đến ngày tựu trường, Trình Lộc đi làm sớm hơn một chút, vì vậy mỗi ngày Lâm Phùng sẽ đưa cô đi làm, tan việc cũng đón cô.
Cục cảnh sát ai cũng biết Trình Lộc có một người bạn trai, bất kể thời gian hay thời tiết thế nào, chỉ cần Trình Lộc gọi anh sẽ lập tức đến.
Chuyện này làm cho không ít người hâm mộ.
Cuối tháng hai, thời tiết vẫn còn lạnh, ban ngày Trình Lộc không có lịch, nhưng Lâm Phùng phải đến trường học.
Chỉ là chiếc xe mà Lâm Phùng lái bị hỏng, không còn thời gian nữa nên Trình Lộc đã lái chiếc xe máy bám đầy bụi trong gara ra ngoài.
Lâm Phùng nheo mắt nhìn Trình Lộc nổ máy xe.
Cô cười rực rỡ ném nón bảo hiểm cho Lâm Phùng, chép miếng ra dấu cho anh ngồi sau: "Lên xe đi, sau khi đi làm em không chạy nhiều, không biết giáo sư Lâm có nể mặt em không?"
Lâm Phùng quan sát Trình Lộc từ trên xuống dưới, nụ cười cô sáng rực như ngon lửa, cô rất mong đợi nhìn Lâm Phùng, anh hơi do dự rồi đội nón bảo hiểm ngồi lên.
Không tới ba phút sau, Lâm Phùng liền hối hận.
Anh chưa từng ngồi xe Trình Lộc, cho nên không biết lúc lái xe Trình Lộc điên cuồng cỡ nào, gió mạnh luồng qua nón sắt tạo thành âm thanh chói tai, nháy mắt Lâm Phùng cảm giác như mình như đứua trẻ mười tuổi.
Anh như trở lại độ tuổi choai choai, bồng bột.
Rất kích thích, cũng rất đáng sợ.
Trình Lộc lái xe, đến bóng người còn không thể thấy rõ, chỉ để lại một cái bóng vuột qua, Lâm Phùng khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, do dự ôm lấy eo Trình Lộc.
Không lâu sau, Trình Lộc chở Lâm Phùng đến trước đại học Lâm Sơn.
Xoay người bước xuống xe trông cực đẹp trai, hấp dẫn không ít ánh mắt, Lâm Phùng nhanh chóng xuống xe, chưa hoàn hồn.
Anh quên mất lấy nón bảo hiểm xuống.
May là Trình Lộc giúp anh lấy, gió lạnh thổi vào mặt anh, nụ cười trên mặt Trình Lộc trong phút chốc tan biến.
Mặt Lâm Phùng lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Sau này không cho phép chạy xe nữa."
Giọng điệu anh khăng khăng, làm cho Trình Lộc tưởng mình trở về thời học sinh bị thầy chủ nhiệm bắt, cô nhìn vào mắt Lâm Phùng rồi cúi đầu xuống.
"Em không chạy, sau này đi làm cũng không chạy nữa."
Sắc mặt Lâm Phùng tỉnh táo lại, "Rất nguy hiểm, anh lo."
"Được rồi, nghe anh."
Hai người đứng trước trường học thảo luận có được chạy xe hay không, hoàn toàn không biết diễn đàn trường đã xôn xao bàn luận về chuyện này.
Lâm Phùng là người có tiếng của đại học Lâm Sơn.
Tất cả giáo viên và học sinh đều biết, Lâm Phùng là cổ đông lớn của tập đoàn Thượng Ngô, giá trị con người không rẻ, nhưng lại thích làm giáo sư trong trường đại học, không ít người để ý Lâm Phùng.
Nhưng điều quan trong là, người ưu tú như vậy lại không có bạn gái!
Cho nên lúc Lâm Phùng bước xuống xe Trình Lộc, Trình Lộc còn giúp anh tháo nón bảo hiểm xuống nó, hình ảnh và video đã gây sóng gió không ít trên các nhóm diễn đàn, toàn bộ đại học Lâm Sơn đang sôi trào.
Giáo sư Lâm xuất hiện cùng với một người phụ nữ!
Có người phụ nữ đứng gần Lâm Phùng trong bán kính mười mét!
Khi Trình Lộc rời đi, trên đường đi đến văn phòng đón nhận không ít ánh mắt như lễ rửa tội của đồng nghiệp.
Lâm Phùng lạnh lùng liếc nhìn, ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt nhìn mọi người một vòng, mím môi suy tính.
Anh còn chưa biết có chuyện gì xảy ra với mình.
Mạt Kỳ chạy đến bàn anh, hỏi hết tất cả những nghi ngờ của giáo viên: "Giáo sư Lâm, có phải anh đang yêu không!"
Lâm Phùng nhíu mày.
Giọng uy nghiêm: "Sao anh biết?"
Mạt Kỳ sớm đã quen bộ dạng lạnh lùng của của Lâm Phùng, sáng sớm hôm nay anh lúc anh thấy video của Lâm Phùng, giật mình, còn tưởng Lâm Phùng bị đổi hồn, người trong video kia, vừa dịu dàng vừa ấm áp, làm gì có có tí nào lạnh lùng.
Bây giờ Mạt Kỳ mới biết, Lâm Phùng chỉ dịu dàng với người kia.
"Bây giờ không chỉ tôi biết, mà toàn trường đều biết hết rồi, ha ha, giáo sư Lâm, không biết ai lại may mắn như vậy?" Cũng khó trách Mạt Kỳ không nhận ra Trình Lộc, lúc đó Trình Lộc đội nón, mặt bị che lại gần hết, nhìn vóc người mới biết là một cô gái.
Mạt Kỳ nhếch môi cười cười, giáo viên môn thống kê ở một bên đưa điện thoại qua, mở video diễn đàn cho Lâm Phùng xem.
Trong video không thấy được mặt Trình Lộc, chỉ thấy được anh đang cười vui vẻ với cô, khuôn mặt dịu dàng.
Thầy giáo môn thống kê không thể ngờ được, giáo sư Lâm luôn thanh tâm quả dục lại tìm một cô gái như vậy, lái xe mô tô chở Lâm Phùng đi làm, thật kích thích.
"Cho nên, đây là sự thật?"
Lâm Phùng không có ý định giấu giếm quan hệ của anh với Trình Lộc, gật đầu, trả lời: "Thật."
Sau khi xem xong video trên diễn đàn, anh càng lướt xuống, ai cũng bày tỏ sự bất ngờ.
Học sinh A: [ không thể nào, giáo sư Lâm giống như thần tiên vậy, sao phụ nữ có thể "hold" được thầy vậy? ]
Học sinh B: [ thật không dám giấu giếm, tại hạ cũng thấy không thực tế chút nào, giáo sư Lâm sẽ không yêu đương, thanh tâm quả dục, một lòng với học tập ]
Học sinh C: [ khá khen cho lầu trên, ta cũng nghĩ là không thể ]
Tiếp theo có người phân tích chứng cứ Lâm Phùng không thể nào yêu đương được, từng cái một, trông hết sức hợp lý.
Những học sinh này, bình thường lúc học tập không ra hồn, nhưng bây giờ lại thể hiện trí tuệ siêu phàm của mình.
Nhìn xuống một chút nữa, có thể thấy một vài bình luận không đồng thuận với mấy người trên.
Ví dụ, một sinh viên có tên thật chứng tỏ Lâm Phùng đang yêu.
Triệu Trừng: [ tôi, Triệu Trừng, lớp Marketing, lấy tên thật ra đảm bảo, giáo sư Lâm đang yêu, người phụ nữ đó là chị tôi, mị lực của chị tôi ấy, người phàm như các người không thể biết được đâu! ]
Tiếp theo lại là một chuỗi tài khoản thật lên tiếng, trí nhớ của Lâm Phùng tốt, anh nhớ được những cái tên này, là học sinh trong lớp của anh.
Tề Văn: [ Tôi, là học sinh lớp thầy Lâm, không giấu gì mọi người, tôi đã nhìn ra dấu hiệu quan hệ của hai người này từ lâu rồi, đừng có ở đó mà thanh tâm quả dục, bậy bạ! ]
Cuối cùng cùng cũng chỉ có le que mấy người tin Lâm Phùng yêu thật.
Ngón tay Mạt Kỳ gõ gõ lên bàn, cười đùa nói: "Mấy học sinh này còn chưa tin, đúng thật là họ nghĩ anh muốn tu tiên đó."
Lâm Phùng trả điện thoại di động lại cho thầy môn thống kê, lạnh băng liếc nhìn Mạt Kỳ đang xem trò vui, giọng nói hời hợt: "Vui không?"
"Không không không, không vui, giờ tôi đi dạy."
Lâm Phùng nhìn xuống, mở điện thoại ra, vừa nói: "Một đám học sinh không có chuyện gì làm, nhưng mấy chuyện này thì thành thạo quá, nhàm chán."
Ngoài miệng giáo sư Lâm nói nhàm chán, nhưng tay nhanh chóng vào nhóm WeChat, tin nhắn nhảy liên hồi hỏi có phải anh đang yêu hay không.
Lâm Phùng hừ một tiếng gõ mấy chữ trên điện thoại: [ đang yêu. ]
Trong lớp học sôi trào, giống như là những người tuyến đầu nắm được tin tức vậy.
Đồng thời Lâm Phùng cũng vào diễn đàn của đại học Lâm Sơn, trên bài đăng cao nhất có đăng một dòng tin bằng tên thật: [ không tu tiên, đang yêu, cô ấy rất tốt ]
————————————————
Lúc mấy anh em nhà họ Lâm nghe tin Lâm Phùng đang yêu cũng bị dọa sợ một phen, cũng không biết cành vàng lá ngọc nhà ai lọt vào mặt Lâm Phùng.
Điều tra thêm chút nữa thì biết được là một cảnh sát trong đại học Lâm Sơn.
Để nhìn rõ người em dâu này, anh em nhà họ Lâm đã chuẩn bị rất lâu, hy vọng có thể ăn cơm được một bữa với Trình Lộc, nhưng đều bị Lâm Phùng từ chối.
Trong nháy mắt, mùa xuân bắt đầu, xuân hoa nở rộ, chim én đưa thôi, toàn bộ Lâm Sơn tràn đầy xuân sắc, sinh sôi nảy nở.
Cô đi qua siêu thị mua chút thức ăn, chờ Lâm Phùng về là có thể ăn cơm. Nhưng Trình Lộc không nghĩ tới sẽ gặp Trương Xảo Yên trong siêu thị.
Hình như Trương Xảo Yên đang đợi người, chắc là đợi Hứa Qua.
Trương Xảo Yên thấy Trình Lộc trước, còn bước tới chào, Trình Lộc cũng cười chào hỏi lại Trương Xảo Yên: "Thật trùng hợp, cô Trương."
Trương Xảo Yên khéo léo cười, nhìn thức ăn trong tay Trình Lộc nụ cười sâu hơn một ít, Trương Xảo Yên cười: "Cảnh sát Trình còn biết làm thức ăn?"
Trình Lộc gật đầu, "Biết một chút." Cô nhìn thời gian trên điện thoại, băn khoăn không biết có kịp làm bữa tối trước khi Lâm Phùng về không nữa.
Ánh mắt Trương Xảo Yên hâm mộ: "Tốt quá, tôi cũng muốn học xuống bếp một ít, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, có cơ hội mong được học tập cảnh sát Trình."
"Được." Trình Lộc đồng ý.
Cô không ghét Trường Xảo Yên, ngược lại cô còn có hảo cảm với cô ấy.
Trương Xảo Yên không giống Lâm Bích, không giống như mấy cô con gái kiêu kỳ, cô ấy chu đáo trong mọi việc, quần áo thướt tha, điệu đà và cũng có những quy tắc riêng trong cuộc sống và công việc.
Người như vậy, không khó để người ta có cảm tình.
Trương Xảo Yên cũng là liếc nhìn thời gian, "Cảnh sát Trình có rảnh không? Chúng ta đi ăn một bữa cơm đi, quen biết lâu như vậy rồi còn chưa ăn chung bữa nào."
Đương nhiên là Trình Lộc từ chối, nếu Lâm Phùng về không thấy cô, sợ là sẽ bày vẻ mặt tủi thân rồi.
Cô lắc đầu, "Không được, tôi phải về nhà nấu cơm, một lát Lâm Phùng về phải ăn cơm tối."
"Tình cảm của cảnh sát Trình với cậu thật tốt."
"Anh ấy tốt với tôi, tôi cũng tốt với anh ấy mà thôi."
Hai người nói chuyện thêm một chút, Trình Lộc nhìn thời gian, thật sự là không thể nói thêm được nữa, mới chào Trương Xảo Yên đi.
Trên đường về nhà, xe cộ qua lại đông đúc, dòng người qua lại.
Siêu thị này gần nhà, Trình Lộc không bắt xe buýt hay taxi, chỉ cách đó hai bước chân là tới.
Đi một hồi, một chiếc Audi dừng kế bên.
Đây là xe Lâm Phùng mới mua, cửa kiếng xe hạ xuống, khuôn mặt Lâm Phùng phản chiếu vào mắt cô, Trình Lộc cười, "Anh xem, em đi mua thức ăn, vốn định đợi anh về là ăn, nhưng lại gặp Trương Xảo Yên nên nói chuyện một hồi."
"Trương Xảo Yên?" Lâm Phùng nhíu mày, có điều không nói nhiều, để Trình Lộc lên xe trước.
"Mà này, Tề Văn cũng sắp tốt nghiệp rồi phải không? Em chuẩn bị quà tốt nghiệp cho cô ấy nhé? Cô gái này khá đáng yêu."
Lâm Phùng nghiêm túc lái xe, anh đã tới ga ra, vừa dừng xe trả lời Trình Lộc: "Em dễ thương hơn."
"Em cần người ta thương để làm gì?" Trình Lộc híp mắt lại, ánh mắt nhìn bốn phía, Lâm Phùng bắt đầu dừng xe, đột nhiên cô chồm tới, giọng nói ngọt ngào: "Em cần anh thương là được rồi."
Hơi thở của Trình Lộc đọng lại bên người, Lâm Phùng không còn là cậu nhóc lông bông vừa mới biết yêu nữa, sẽ không còn đỏ mặt tim đập vì một câu trêu chọc nhỏ như vậy nữa, anh đã quen từ lâu rồi.
Lâm Phùng nhàn nhạt "ừ" một tiếng, mở cửa bước xuống xe, ánh đèn nhàn nhạt trong nhà, Trình Lộc thấy rất rõ, mặt Lâm Phùng đỏ ửng lên.
Lâm Phùng cầm thức ăn trong tay Trình Lộc, nhìn Trình Lộc chạy tới nắm lấy cánh tay của mình, mi mắt cong cong, cô đắc ý chế nhạo Lâm Phùng: "Không biết hôm trước là ai nói với em sẽ không bao giờ đỏ mặt nữa, hôm nay sao vậy ta?"
Vừa nói xong, Trình Lộc giơ tay lên xoa xoa cằm Trình Lộc.
Cổ Lâm Phùng cũng đỏ lên.
Trình Lộc rất thích cổ Lâm Phùng, giống như thiên nga vậy, thon dài trắng nõn, đặc biệt là lúc trông anh như yên tĩnh không màng sự đời, rất mê người, không đỡ được.
Ánh mắt Trình Lộc trầm xuống, kéo Lâm Phùng về nhà.
Bước chân cô hỗn loạn, bước chân rất nhanh, vừa về đến nhà lập tức đóng cửa lại, nóng lòng cởi nút áo sơ mi của Lâm Phùng.
Cũng chỉ mở hai nút ra, chiếc cổ thon dài Lâm Phùng không chịu nổi ánh mắt như vậy của Trình Lộc, cổ lập tức đỏ lên.
Trình Lộc không chịu nổi, che mũi mình, cười đắc ý, "Không chịu nổi, Lâm Phùng, lực sát thương của anh lớn quá."
Lâm Phùng lúng túng nhìn cô, đôi mắt cũng nhuộm một màu mơ hồ, gợn sóng, anh lẩm bẩm nói: "Đừng cởi quần áo của anh."
"Em không cởi, chỉ nhìn chút thôi." Trình Lộc mím môi trả lời, xoay người lấy thức ăn trong tay Lâm Phùng, xuống phòng bếp.
Lâm Phùng vẫn còn sững người, sao Trình Lộc có thể thản nhiên như vậy!
Đàn ông nói không muốn là muốn mà!
Anh tựa vô tường, ánh mắt sâu thẳm, ai oán, anh biết là một người đàn ông trưởng thành, không nên năn nỉ phụ nữ chuyện gì.
Nhưng Lâm Phùng không nhịn được.
Anh rảo bước đi về phía Trình Lộc, ánh mắt uất ức kéo vạt áo Trình Lộc, môi mỏng khẽ động: "Lúc nào em có thể... cởi quần áo của anh được?"
Trình Lộc nhìn dáng vẻ của anh, thật sự vô cùng đáng yêu.
Không nên đánh giá trình độ đáng yêu của đàn ông ba mươi tuổi, một khi anh đã đáng yêu, đơn giản là điểm trí mạng của Trình Lộc.
Cô cam chịu số phận thở dài: "Còn có thể lúc nào nữa, chờ chúng ta kết hôn đi."
Ngoài cửa sổ xuân sắc tươi đẹp, ngoài trời sáng sủa.
Lâm Phùng đã bắt đầu tính toán lúc nào nên kết hôn rồi.
- Hoàn chính văn -